Sau khi dọn dẹp đồ đạc trên sàn, bốn người chúng tôi ngồi trên lầu, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy không khí rất khó xử, Hàn Cát Lỗ im lặng ngồi hút thuốc, còn mẹ Hàn Tuyết thì lặng lẽ ngồi đó. Bàn Tử có lẽ đã cảm nhận được bầu không khí khác thường, anh ta bước tới nắm lấy cánh tay Hàn Cát Lỗ nói: "Chú, đừng suy nghĩ nhiều, tuy tương lai của Diệp Tử mở rộng vô hạn, nhưng ít nhất hiện tại cậu ta cũng là người vô dụng phải không?"
"Anh nói ai vô dụng?" Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
"Cậu im đi!" Bàn Tử nhìn tôi một cái, vung nắm đấm, sau đó nói với Hàn Cát Lỗ: "Hai vị đừng cảm thấy áp lực. Tuyết Nhi đã yêu Diệp Tử khi cậu ta chẳng là gì cả. Nếu như Diệp Tử thật sự có ngày đó, chú yên tâm, nếu cậu ta dám làm điều gì có lỗi với Tuyết Nhi, tôi sẽ là người đầu tiên đối phó cậu ta."
Hàn Cát Lỗ liếc nhìn Bàn Tử nói: "Cái gì? cậu cho rằng tôi và dì cậu sợ các cậu nghĩ rằng chúng tôi đang trèo cao sao? cậu thật sự nghĩ nhiều rồi đó. Chưa kể Diệp Tử còn rất non, cho dù bây giờ cậu ta có thành tựu hơn tôi, con gái tôi xứng với cậu ta! Điều quý giá ở Tuyết Nhi không phải là con gái Hàn Cát Lỗ tôi, mà nó chính là nó! Thật vui nếu con rể tài giỏi, nhưng thành thật mà nói, tôi thà Diệp Tử là một người bình thường và có thể sống một cuộc sống yên bình với Tuyết Nhi cả đời, cậu không cần phải nói gì, tôi cũng có thể đoán được ở Phục Địa Câu mọi chuyện phức tạp như thế nào."
Tôi đứng dậy sau những gì Hàn Cát Lỗ nói, tôi đã biết ông ấy đang lo lắng điều gì. Tôi nói với ông ấy: "Chú và dì đừng lo lắng, dù mọi chuyện ở Phục Địa Câu có phát triển như thế nào, cháu cũng sẽ không liên lụy đến Tuyết Nhi, và bất cứ lúc nào, cháu cũng sẽ chăm sóc Tuyết Nhi thật tốt!"
Hàn Cát Lỗ trừng mắt nhìn tôi nói: "Là các người! Con rể cũng coi như một nửa con trai, hai chúng tôi chỉ có một đứa con gái! Những chuyện khác tôi không nói đến, về việc mẹ Hàn Tuyết tôi sẽ nói chuyện với bà ấy. Cậu đừng xem tôi là cha vợ tương lai, hãy xem tôi như một trưởng bối, người đàn ông từng trải, đàn ông lúc còn trả trải qua những khó khăn có là gì, nhưng phải chú ý đến sự an toàn của bản thân, dù sao mọi chuyện ở đó quá đặc biệt."
Lời nói của Hàn Cát Lỗ khiến tôi tràn đầy cảm xúc, tôi chưa từng gặp cha tôi, ngoại trừ bức ảnh đen trắng ở nhà. Gần đây, những chuyện về cha tôi vẫn là những gì qua lời miêu tả của Trần Đông Phương và A, Vì vậy Hàn Cát Lỗ, cha vợ tương lai của tôi, thực sự khiến tôi cảm nhận được một người đàn ông lớn tuổi. Và hai người họ thực sự làm tôi ngạc nhiên, ban đầu tôi nghĩ rằng bữa ăn này sẽ bị làm khó làm dễ bằng mọi cách, nhưng không ngờ rằng chỉ có một chút rắc rối nhỏ, nhưng chúng tôi lại nhanh chóng cảm thấy như là người một nhà.
"Dạ chú, cháu biết rồi." Tôi mỉm cười.
"Được rồi, đừng nói chuyện có chuyện không nữa, khi nào thì đưa anh trai và mẹ cậu tới đây? Thân là phụ huynh cũng phải gặp mặt nhau. Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, tôi biết giới trẻ bây giờ có tư tưởng cởi mở như thế nào. Sớm định đoạt chuyện này tôi cũng yên tâm hơn." Hàn Cát Lỗ nói.
"Chú, quá đỉnh!" Bàn Tử cười nói.
Mẹ Hàn Tuyết đỏ mặt trừng mắt nhìn Hàn Cát Lỗ nói: "Ông là bậc trưởng bối, ăn nói linh tình gì đó!"
"Nói thật!" Hàn Cát Lỗ cứng cổ, nghiêm túc nói.
Chúng tôi đi xuống lầu, Hàn Tuyết đang đợi chúng tôi với vẻ mặt lo lắng. Khi nhìn thấy chúng tôi trò chuyện vui vẻ đi xuống lầu, cô ấy tỏ vẻ khó tin, nhưng tôi cũng có thể thấy rằng từ tận đáy lòng cô ấy đang vui mừng. Cô ấy trông giống như một con nai chạy tới, ôm lấy cánh tay của Hàn Cát Lỗ và nói: "Cha, cha đồng ý rồi hả?"
"Cha thực sự rất không hài lòng với cậu ta." Hàn Cát Lỗ nói.
"A?" Hàn Tuyết há to miệng.
"Nhưng ai lại bảo cha thương con nhất? Lại hiểu rõ tính con gái mình? Nếu cha không đồng ý với người con thích, có phải con cắt đứt quan hệ cha hay không?" Hàn Cát Lỗ nhìn Hàn Tuyết với vẻ mặt đầy sự yêu thương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận