"Tôi giết ông!" Liễu Thanh Tư gào lên muốn đứng dậy thì bị tôi túm lại ấn xuống. Giờ mà cô ấy ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị đạn lạc bắn chết.
"Cô trăm tính vạn tính cũng không ngờ được rằng tôi còn có Na Đa, một đại sư vu cổ người Miêu, nếu không thì đám trùng tuyết đó đã thực sự lấy mạng chúng tôi rồi. Liễu Thanh Tư cô độc ác lắm!" Lưu Khai Phong nói.
Ông ta lại vẫy tay tiếp tục nói: "Giết hết tất cả những người ở đây, không tha một ai, toàn bộ giết hết!"
"Liều thôi!" Lý Thanh nói.
Trần Đông Phương giơ tay ngăn cản Lý Thanh, sau đó quay đầu nhìn vào đạo quán rồi nói với chúng tôi: "Lùi vào trong, mau lui vào bên trong!"
"Nhưng ở trong đó có người máu!" Tôi nói.
"Mặc kệ, lui vào trong trước!" Trần Đông Phương nói, nói xong ông ta kéo tôi và Liễu Thanh Tư bò trườn lui về phía trong đạo quán. Lúc vào đến bên trong vừa hay tôi thấy anh trai đang ôm ngực từ bên trong chạy ra mà phía sau anh ấy là người máu với khuôn mặt hung ác. Người máu này rất giống với hòa thượng Liễu Truyền Chí mà chúng tôi gặp trên con tàu quỷ U minh, nhưng dường như người này càng lợi hại, dựa vào sức của anh trai thì không thể nào chiếm ưu thế được.
"Bàn tử, thắp đèn hồn!" Anh trai lao tới rồi hét lên với Bàn tử.
"Không đấy, thắp lên anh lại đánh tôi, hơn nữa không phải anh đang nghi ngờ Bàn gia này sao? Anh sợ tôi hại Diệp tử nhà anh!" Vẻ mặt Bàn tử đầy đắc ý nói.
Kết quả anh trai phi con dao tới, con dao dài bay tới trước mặt Bàn tử, nếu không phải anh ta né nhanh chắc chắn đã bị cắm vào mặt. Bàn tử được phen hết hồn phẫn nộ hét: "Tôn Trọng Mưu anh đừng có ức hiếp người quá đáng!"
"Còn lằng nhằng nữa tôi tiễn anh lên thiên đường thắp đèn trời đấy!" Anh trai trừng mắt với Bàn tử.
Anh ấy chọn lúc này để thắp đèn hồn, đây vẫn luôn là quyết định mà anh ấy không muốn làm, điều này cho thấy tình hình hiện tại đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ấy nữa rồi.
Bàn tử vẫn bày ra bộ mặt không tình nguyện nhưng vẫn móc ra lá bùa dán lên vai tôi. Dán xong anh ta vỗ vào sau gáy tôi nói: "Chiến đấu thôi khủng long bạo chúa Greymon!"
"Bạo chúa thằng cha anh!" Tôi mắng. Lần trước thì đi thôi Pikachu, lần này thì khủng long bạo chúa, anh nghĩ đây là thế giới Digimon sao?
Lần này bùa của Bàn tử vẫn khiến tôi có cảm giác giống những lần trước. Một luồng năng lượng nóng bừng từ vai trái lan truyền qua tứ chi và xương rồi xâm nhập vào toàn bộ cơ thể tôi. Sức mạnh toàn thân tôi bắt đầu bùng nổ.
Tôi cảm giác không có thứ gì phía trước có thể ngăn cản được tôi.
Cái người máu kia sau khi nhìn thấy tôi thì không quỳ bái như hòa thượng Liễu Truyền Chí, hắn hung ác xông về phía tôi vung nắm đấm.
Tôi giơ tay ra trực tiếp túm lấy tay hắn. Cảm giác này dễ dàng giống như người lớn đánh nhau với trẻ con vậy. Tôi nhấc bổng hắn lên xoay hắn một vòng rồi đập thẳng xuống đất tạo thành một cái hố trên mặt đất.
Những lúc thế này tôi đều trở nên vô cùng thô bạo. Tôi đập hắn xuống dưới đất rồi còn giơ chân đá bay hắn lên không trung rồi sút quả nữa khiến hắn bay ra phía ngoài.
Lúc này người của Lưu Khai Phong đã tiến vào trong, bọn họ thấy tôi thì lập tức khai hỏa.
Những viên đạn găm vào cơ thể khiến tôi có cảm giác đau.
Đây là lần đầu tiên tôi đối diện với súng đạn sau khi thắp đèn hồn.
Cũng đau nhưng chỉ là cảm giác đau trên bề mặt da.
Tôi mặc kệ cảm giác đau cứ thế hứng đạn đi về phía bọn họ. Tôi nhìn lũ tay chân của Lưu Khai Phong thấy tôi mà biểu cảm giống như thấy ác quỷ vừa mới chui lên từ địa ngục.
Nhưng khi tôi vừa bước ra khỏi đạo quán thì bỗng nhiên trong đầu tôi hiện lên một âm thanh, còn có một bóng người. Đây chính là người đàn ông mặc áo giáp tôi thường mơ thấy.
Cuối cùng ông ta cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng tôi vẫn không nhìn rõ được mặt mũi người này, bởi cả người ông ta dường như đang ở trong một không gian mờ ảo hỗn loạn.
"Cuối cùng cậu cũng tới rồi, tộc nhân của ta." Tôi nghe thấy ông ta đang nói với tôi.
"Ông đang nói với tôi sao?" Tôi hỏi.
"Trừ cậu ra còn có ai vào đây nữa?" Ông ta đáp.
"Ông là ai?" Tôi hỏi.
"Cậu của bây giờ vẫn chưa cần biết ta là ai. Cậu chỉ cần hiểu dòng máu đang chảy trong người cậu giống với máu của ta, chúng ta có cùng huyết mạch, vậy là đủ rồi." Người đó trả lời.
Tôi còn đang định mở miệng hỏi tiếp thì lá bùa trên vai tôi phụt một tiếng bốc cháy. Tôi cũng cảm nhận được sức mạnh vô song trong cơ thể đã biến mất trong chớp mắt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận