Bàn tử nói xong thì tự vỗ vào miệng mình nói với tôi: "Ai da, Bàn gia tôi nói sai rồi, tôi không có ý nói cậu đâu."
Tôi không biết Bàn tử có phải thực sự lỡ lời không nhưng tôi cũng hiểu được ý anh ta gật đầu nói: "Không sao."
Sau đó tôi nhìn Na Đa, cảm giác cái người này có chút kỳ lạ, trước mắt có vẻ như anh ta cái gì cũng biết một chút, đặc biệt là lúc anh ta nói về địa cung này, là do Si Vưu muốn người Miêu xây dựng trước cuộc đại chiến giữa ông ta và Hoàng đế. Tôi hỏi: "Cho nên nói cái nơi này thực ra là do Si Vưu quay về mới xây phải không?"
"Đúng." Na Đa đáp.
"Cho nên trăm phương ngàn kế muốn tiến vào nơi này là bởi nơi này có thể thông đến thế giới mà ông ta thuộc về." Tôi nói.
"Trước mắt xem ra là như vậy." Trần Đông Phương gật đầu nói. Nói xong ông ta đi tới bên cạnh cánh cửa bằng đồng, chúng tôi cũng đi theo qua đó. Trên cánh cửa bằng đồng này khắc rất nhiều thứ linh tinh, có con người đang lao động, có những con chim kì lạ đang bay trên trời, cũng có quái thú to lớn đang bơi dưới biển. Những thứ này dường như tồn tại trong Sơn Hải Kinh. Xem xét xong chúng tôi đẩy cánh cửa, đột nhiên lúc này tôi có một cảm giác rất khác thường, giống như mở ra cánh cửa này chúng tôi sẽ bước vào một thế giới khác vậy.
Bước qua cánh cửa phút chốc tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho đơ ra, bởi trước mắt chúng tôi cơ man đều là thây khô.
Những người trong tộc nhân của Liễu Thanh Tư mất tích bên ngoài núi tuyết thì đều đang ở đây. Chúng tôi đứng ngay gần cửa có cảm giác giống như đang tham gia một đại hội vạn Phật vậy. Những lạt ma từng người một ngồi khoanh chân tạo thành một vòng tròn giống như đang thực sự nghe giảng pháp rồi tất cả đều hóa đá ở đây.
Bên ngoài địa cung này là một cánh cửa, kết nối với bên trong, dường như đây là một cái động rất lớn được hình thành tự nhiên. Ở giữa vòng tròn nơi các lạt ma ngồi xung quanh có chín cái cột bằng đồng khổng lồ, những cái cột này rất cao, tôi ngẩng đầu lên nhìn, nếu như không phải đang ở trong núi có lẽ tôi sẽ nghĩ chín cái cột này xuyên qua mây tới tận trời xanh.
"Xem ra bọn họ thực sự đến từ cái nơi được gọi là trời. Liễu Thanh Tư từng nói Quan m Thiên Thủ đã xây bậc thang lên trời ở núi tuyết, nơi này lại có trụ cao như vậy, bọn họ cho rằng chỉ cần đạt được độ cao nhất định là có thể lên được trời." Tôi nói.
"Không, nhất định là độ cao chưa đủ. Khoa học kỹ thuật của bây giờ là thứ mà thời cổ đại không thể so sánh được, nhưng Quỷ Thợ May lại có thể sống tới bây giờ, nếu thực sự đạt đủ độ cao là có thể tới được một thế giới khác vậy thì những người ngồi trên máy bay chẳng phải đã bay thẳng lên thần giới rồi sao? Chưa kể những người ngồi trên tàu vũ trụ." Trần Đông Phương nói.
Nói tới đây Bàn tử nãy giờ nghe hai người chúng tôi nói bỗng ha ha cười lớn: "Hai người đang đùa đấy à, vừa nghe hai người nói chuyện là đã biết không phải dân trong nghề. Đây không phải là vấn đề về độ cao, mà vấn đề là ở thiên môn. Thôi bỏ đi, nói với các người chuyện này các người cũng không hiểu được."
Lúc chúng tôi đang nói chuyện thì Na Đa đã lặng lẽ bước tới trước mấy cái trụ đồng, chúng tôi cũng nhanh chóng đi theo. Đã là người mà anh trai tìm đến đương nhiên sẽ không nói đến có tin tưởng hay không, chủ yếu là chúng tôi cũng hiếu kỳ những cái trụ này đại diện cho điều gì, nhưng rồi chúng tôi phát hiện ra trên các trụ đồng này đều khắc các hoa văn giống nhau, là hình rồng.
Trên chín cái trụ đồng điêu khắc chín con cự long.
Chín cái trụ này khiến tôi đột nhiên nghĩ tới "Bàn tử" kia đã từng nói với tôi về cửu long trận, lẽ nào cái tâm ma Bàn tử kia nói là có thật? Tôi liền hỏi Bàn tử: "Bàn tử, Ngọc Hoàng đạo các anh có phải có cửu long trận không?"
Lúc tôi hỏi câu này mặt Bàn tử phút chốc trắng bệch, anh ta nhìn tôi hỏi: "Sao cậu biết được?"
"Vậy cửu long trận thực ra không phải chín con rồng, mà là chín con của rồng?" Tôi lại hỏi. Vốn dĩ tôi không muốn nói với Bàn tử cái này, nhưng lúc này tôi cảm thấy nếu không hỏi anh ta sẽ tiếp tục giả vờ rằng bản thân không biết cái gì hết.
"Mẹ kiếp Diệp tử, rốt cuộc cậu từ đâu tới vậy?" Bàn tử nhìn tôi khuôn mặt từ trắng chuyển sang xanh.
"Anh đừng có hỏi lai lịch tôi, chỉ cần trả lời phải hay không." Tôi nói.
"Phải." Bàn tử trả lời một cách kỳ lạ.
"Vậy thì đúng rồi. Trên chín cái cột đồng này khắc chín quái thú khổng lồ do rồng sinh ra, chín bức điêu khắc đã bị Dương Quân Tùng dỡ xuống đem tới Ngọc Hoàng đạo." Tôi nói.
Lúc này Bàn tử mới từ từ khôi phục sắc mặt, nhưng anh ta vẫn mang bộ mặt vừa nghi ngờ vừa hiếu kỳ. Anh ta đi phía sau tôi bá cổ tôi hỏi: "Diệp tử, rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu nghe ai nói những chuyện này? Là ông già sư phụ tôi hay cậu đã tiếp xúc với người nào đó của Ngọc Hoàng đạo? Cậu thành thật nói cho Bàn gia."
"Chính anh nói cho tôi đấy. Có một buổi tối anh nói mơ kéo tôi dậy nói nửa ngày trời, lúc đó tôi còn tưởng anh đang đùa, nếu không phải đến nơi này gặp cảnh này có lẽ tôi đã quên đi cái chuyện đó rồi." Tôi nói. Đây cũng là lý lẽ mà tôi vừa nghĩ ra để đối phó với Bàn tử.
"Có chuyện này sao?" Bàn tử gãi đầu hỏi.
"Nếu không việc của Ngọc Hoàng đạo các anh tôi sao biết được, tôi cũng chưa từng tới núi Côn Lôn." Tôi đáp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận