Mỗi một lần người khác mà đề cập đến Đạo Ngọc Hoàng, là trong lòng tôi luôn có một nghi vấn, đó là trong cả câu chuyện này thì rốt cuộc Đạo Ngọc Hoàng đóng một vai trò như thế nào, từ khi lần đầu tiên nghe thấy cái tên Đạo Ngọc Hoàng này cho đến bây giờ, tôi có được rất nhiều phiên bản đáp án từ rất nhiều chuyện, có lúc Đạo Ngọc Hoàng là anh hùng dẫn dắt các nhân sĩ Trung Nguyên chiến đấu lại Quan m nghìn tay và Quỷ Thợ May, là để bảo vệ tôi, nhưng có lúc, Đạo Ngọc Hoàng lại muốn giết tôi. Hình như mục đích của Đạo Ngọc Hoàng trong toàn bộ chuyện này đến bây giờ vẫn chưa được làm rõ.
"Bàn gia, mấy chuyện mà anh nói tôi nghe không hiểu lắm, anh là người xuất thân từ Đạo Ngọc Hoàng, anh nói xem, Đạo Ngọc Hoàng rốt cuộc được xem là phe chính diện hay phe phản diện?" Tôi hỏi Bàn Tử.
Bàn Tử chau mày suy nghĩ, ấp úng cả buổi trời rồi nói: "Về điểm này thì tôi vẫn không thể nói rõ với cậu được, dù sao thì thời gian tôi ở Đạo Ngọc Hoàng cũng không phải là nhiều, nhưng tôi có thể nói với cậu thế này, tuy đạo Ngọc Hoàng có một số hành vi cũng không được xem là đàng hoàng chính chắn gì, nhưng tuyệt đối không được coi là phe phản diện, bởi vì lão già sư phụ kia của tôi tính cách thì có hơi quái gở một chút, nhưng con người ông ấy thì giống hệt như cái tên của ông ấy vậy, Hà An Hạ mà, dựa vào cái gì để mà khiến thiên hạ bình an, nếu như Đạo Ngọc Hoàng là tà phái, thế thì ông già đó chắc chắc sẽ không có mối quan hệ gì với Đạo Ngọc Hoàng dù chỉ là một chút, thậm chí còn sẽ đối đầu với Đạo Ngọc Hoàng, đây chính là tính cách của lão ấy."
Lúc Bàn Tử nói đến đây thì phẩy phẩy tay với tôi, nói: "Xém chút nữa là bị cậu gài hàng rồi, cậu có biết Bàn gia tôi vừa mới nghĩ đến chuyện gì không? Tôi cảm thấy lão già sư phụ của tôi nói Cửu Long trận thiếu mất một thứ, có lẽ chính là cậu, Đạo Ngọc Hoàng biết rõ tầm quan trọng của cậu hơn bất kì ai, nhưng đối với vấn đề của cậu, Đạo Ngọc Hoàng dường như rất nhập nhằng, họ muốn cậu sống, nhưng cũng sợ cậu lớn lên, nói cách khác, họ cần cậu, nhưng cũng e sợ cậu, có lẽ họ cũng có mối bận tâm của riêng mình."
"Nói tới nói lui, vẫn là mờ mờ mịt mịt, đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi về phía trước, đừng đợi đến khi có chuyện gì xảy ra thật nữa, lần này anh đừng có mơ mà anh trai tôi đến cứu chúng ta." Tôi nói.
Bàn Tử gật đầu, chúng tôi cũng không tiếp tục dây dưa về chủ đề này nữa, tôi đặt cái xác khô của Lạt Ma lại cho ngay ngắn, rồi chắp tay nói với ông ấy: "Vị lão tiền bối này, đắc tội rồi, hy vọng người không quở trách."
Nói xong, tôi châm một điếu thuốc đặt trước mặt ông ấy rồi nói: "Tôi không có mang theo nhang, cái thứ này có thể là người không quen, là đồ của thế kỷ 21, là thuốc lá có đầu lọc, người thử xem."
Nói xong, tôi đang muốn tiếp tục bò về phía trước, nhưng ngay vào khoảnh khắc tôi vừa mới xoay người đi, nơi khóe mắt của tôi quét lên trên gương mặt của xác khô Lạt Ma này, trong giây phút đó, hình như tôi nhìn thấy khóe miệng của ông ấy nhếch lên cong cong, độ cong đó chính là đang cười với tôi. Tôi đột nhiên quay đầu lại, phát hiện đúng là như vậy thật, không biết từ lúc nào, trên gương mặt của xác khô Lạt Ma này, lại họa ra một nụ cười kì lạ, nụ cười này có phần giống với bức tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát bằng vàng ròng kia.
"Bàn Tử, cái xác khô này mới đầu có cười như thế này không?" Tôi giật mình một cái hỏi Bàn Tử.
"Không để ý nữa, có thể vậy lắm, bị cậu mổ bụng moi gan, nếu như thật sự có vấn đề thì sớm đã xảy ra rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì, đi thôi." Bàn Tử nói.
Tôi lại nhìn cái xác khô Lạt Ma này thêm một cái nữa, phát hiện nụ cười trên mặt ông ấy càng nồng nhiệt hơn, thậm chí trong mắt của ông ấy, lúc này tôi cũng cảm thấy là ông ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, giống như là đang nhìn một người chết vậy, tôi vỗ một cái lên trên đầu ông ấy rồi chửi: "Thắp nhang cho ông mà ông còn lên mặt hả? Nhìn nhìn cái đếch!"
Sau khi nói xong, tôi liền bò ngay về phía trước, Bàn Tử đi theo phía sau tôi cũng bắt đầu bò như vậy, chưa bò được mấy bước, Bàn Tử đột nhiên la oai oái lên một câu: "Bà mợ nó, cái xác khô đó kéo chân của Bàn gia tôi rồi!"
Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện Bàn Tử đang không ngừng giãy dụa ở đó, nhưng mà thật ra là anh ấy đã chui chật ních cái hang này rồi, cho nên căn bản là không nhúc nhích được thân mình, cuối cùng Bàn Tử phát cáu, trực tiếp duỗi chân ra một cái, hất cái xác khô của Lạt Ma đó văng ra.
"Không sao chứ?" Tôi hỏi.
"Không sao, cậu nói chứ cái thứ này cũng thiếu đòn, cậu đối xử với ông ta như vậy ông ta đã không cảm động, kết quả là còn ức hiếp Bàn gia, đây là đang coi Bàn gia ta như "quả hồng mềm" mà bắt nạt sao?" Bàn Tử nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận