Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 597: Long Sinh Cửu Tử (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Bàn Tử, anh xem cái xác khô này đi, sao lại có bộ dạng như thế này này." Tôi nói với Bàn Tử, thật sự là khi nhìn thấy hình ảnh của cái xác khô này, tôi ngược lại thấy không đáng sợ lắm, bởi vì cái xác khô này giống như mới hoàn thành được một nửa, một nửa là người, một nửa là vàng, về điểm này, lại có chút giống với mấy món đồ trang sức vàng khảm ngọc trên thị trường.
Tôi vẩy cái xác khô của Lạt Ma này sang cho Bàn Tử, Bàn Tử cũng ngỡ ngàng, nhưng mà sau đó anh ấy lại nói: "Chẳng lẽ là khảm đá thành vàng? Không lẽ là thật sao?"
Nói xong, Bàn Tử lấy một con dao ra, nhưng cơ thể của anh ấy lại không cách gì cử động được, liền đưa con dao qua cho tôi, nói: "Diệp Tử, cậu mổ một nửa thân trước của cơ thể ông ấy ra đi, Bàn gia tôi xem thử."
"Trời mợ, không phải chứ? Tôi không có xuống tay được đâu!" Tôi nói.
"Đừng có chậm chạp rề rà nữa, mau làm đi!" Bàn Tử chau mày nhăn mặt nói, tôi biết Bàn Tử đây là muốn xác minh cái gì, cho nên tôi cắn răng, gần như là run cầm cập mà cầm con dao cứa vào bên trong cơ thể của cái xác khô này, cơ thể của cái xác khô này đã cứng lại, chỉ có một lớp da bên ngoài, mà tôi đây cũng không phải là giải phẫu thi thể gì gì đó, chỉ đơn giản là muốn xẻ thi thể của ông ấy ra, cho nên tôi nghiến răng nghiến lợi dùng dao cứa một cách điên cuồng, chẳng bao lâu sau, Bàn Tử kêu lên: "Được rồi, đừng làm nữa, cmn còn làm nữa là không còn hình người mất!"
Lúc này tôi mới dừng lại, Bàn Tử nói với tôi: "Được rồi, tách cơ thể của ông ta ra xem xem."
Lúc này tôi đâu có còn quan tâm là có quen tay hay không quen tay nữa, đã đến nước này rồi, tôi dắt con dao vào thắt lưng, trực tiếp tách phần ngực của bộ xác khô này ra, Bàn Tử lấy đèn pin soi vào bên trong, cái xác khô này không phải là xác ướp, chỉ đơn giản là phơi khô một cách tự nhiên, bên trong vẫn có nội tạng, nhìn từ hướng này thì có thể thấy, tim gan phổi gì đó của ông ấy, một nửa là thịt, còn một nửa khác đã biến thành vàng.
"Xem ra chúng ta đã đoán đúng rồi, cái thi thể này chính là bị hóa vàng, là hóa thành vàng ròng, chứ không phải là tiến hóa, mẹ nó, tôi nói làm sao mà ở chỗ này khắp nơi đều là vàng được, thì ra là có một sức mạnh thần bí, có thể biến tất cả mọi thứ thành vàng. Chẳng lẽ đây chính là thuật biến đá thành vàng trong truyền thuyết sao?" Bàn Tử nói.
Tôi hiểu ý của Bàn Tử, nếu như nghĩ như vậy, thế thì tất cả vàng ở đây thật ra đều không phải là mỏ vàng, mà là một loại sức mạnh thần bí, biến những khối đá này thành vàng.
"Cái này có liên quan đến dòng máu màu vàng của cậu. Ở bên trong đây chắc chắn là tộc nhân của cậu, hơn nữa còn là tộc nhân thật sự đỉnh của đỉnh, cũng có thể là Xi Vưu thật đó!" Bàn Tử nói.
"Liệu có khi nào chúng ta cũng bị hóa vàng không? Chính là bị biến thành vàng, giống như anh nói đó." Tôi hỏi Bàn Tử.
"Không nhanh như vậy đâu, cái xác khô này ở trong đây không biết đã bao lâu rồi, mà mới biến thành vàng được một nửa." Bàn Tử nói, lúc nói đến đây, chân mày của anh ấy đột nhiên còn chau lại dữ hơn nữa, anh ấy vẫy vẫy tay với tôi rồi nói: "Diệp Tử, châm cho Bàn gia tôi một điếu thuốc."
Tôi châm một điếu thuốc rồi nhét vào trong miệng anh ấy, anh ấy rít mấy hơi, cả gương mặt bầu bĩnh của anh ấy bắt đầu tỏ ra mơ màng trong làn khói lượn lờ, sau khi hút được nửa điếu thuốc, anh ấy nói: "Cậu có biết tại sao anh trai cậu có bức ép tôi thế nào, tôi cũng không muốn nói ra mối quan hệ giữa đạo Ngọc Hoàng và Dương Tùng Quân không?"
"Hử?" Tôi hỏi.
"Rồi cậu có biết vì sao tôi với sư phụ của tôi rời khỏi Đạo Ngọc Hoàng không?" Tôi hỏi.
"Không phải vì chuyện của Quỷ Đạo, nên Hà An Hạ Hà chân nhân mới bất mãn với Đạo Ngọc Hoàng sao?" Tôi nói.
"Đó chỉ là một trong số đó thôi, nguyên nhân thật sự, đó là do Bàn gia tôi đã đột nhập vào cấm địa của Đạo Ngọc Hoàng, lão già sư phụ đó vì để bảo vệ cái mạng của Bàn gia tôi, nên mới bất đắc dĩ mà rời khỏi Đạo Ngọc Hoàng." Bàn Tử nói.
"Cấm địa của Đạo Ngọc Hoàng, có liên quan với Dương Tùng Quân?" Tôi chau mày hỏi, câu nói của Bàn Tử, thật ra đã vô tình tiết lộ cho tôi chút tin tức.
"Diệp Tử, Bàn gia tôi coi cậu là anh em thân thiết, cho nên mới nói mấy câu ở đây cho cậu nghe, anh trai cậu nói không sai, Bàn gia tôi ở Đạo Ngọc Hoàng không phải là vô danh tiểu tốt gì đâu, thực ra, tôi cũng là một trong số các đệ tử xuất chúng, Bàn gia tôi hoàn toàn xứng danh là người đứng đầu, năm đó lúc tôi ở Đạo Ngọc Hoàng, người ta gọi tôi là Ngọc Diện Tiểu Phi Long." Bàn Tử nói.
"Anh á hả? Ngọc Diện Thiên Bồng Nguyên Soái thì có." Tôi đùa.
"Khốn kiếp, tôi không có đùa với cậu đâu nhé." Bàn Tử phun điếu thuốc ra rồi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận