Tôi hít mùi hương trên người Hàn Tuyết, mùi hương sảng khoái này khiến tôi muốn ôm cô ấy ngủ mãi. Câu hỏi của cô ấy tôi không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng tôi nâng mặt cô ấy nhắm thẳng môi cô ấy đặt lên một nụ hôn.
C•ô ấy bị dọa giật nảy lên, nhưng tôi cũng cảm thấy cả người cô ấy đang nóng lên.
Nếu như bình thường mới sáng ra mà đã thế này cô ấy nhất định sẽ từ chối tôi, nhưng có lẽ do hôm nay cảm nhận được sự khác thường và cần an ủi từ tôi nên cô ấy cũng từ từ đáp lại.
Cô ấy ôm lấy cổ tôi, tôi ôm cô ấy, muốn cô ấy hòa tan vào với mình.
Khi từng người một xung quanh tôi đã dần lộ bộ mặt thật tôi mới nhận ra mình yêu Hàn Tuyết sâu đậm đến nhường nào. Cô ấy đơn thuần trong sáng lại vô cùng chân thành.
Cuối cùng hai người chúng tôi cũng buông nhau ra, tôi nói với Hàn Tuyết: "Tuyết Nhi, anh thề anh nhất định sẽ cưới em làm vợ, sống chết cũng sẽ không phụ em."
"Được lắm, Bàn tử làm chứng cho cậu. Nha đầu, nếu cậu ta không tốt với cô, Bàn gia sẽ cắt cậu nhỏ của cậu ta vứt cho chó ăn. Chó ăn mất rồi có tìm cũng không tìm lại được đâu." Lúc này tiếng của Bàn tử vọng ra từ sau cây cột.
Tôi còn tưởng anh ta đã đi rồi, không ngờ chỉ là nấp phía sau cột. Hàn Tuyết mới đầu cũng nghĩ là không có ai, lúc này Bàn tử đột nhiên xuất hiện khiến cô ấy mặt mũi đỏ bừng lên vì xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Bàn tử xua xua tay nói: "Tôi không thấy gì hết, thực sự không thấy gì cả. Tôi chỉ muốn nói với cậu một câu thôi, Trần Đông Phương quay lại rồi, sắp tới đây ngay thôi."
Bàn tử vừa nói xong Trần Đông Phương đã đi vào gật đầu với tôi nói: "Đi, vào trong rồi nói."
Chúng tôi vừa định cùng đi vào thì Trần Đông Phương ngăn Hàn Tuyết lại nói với tôi: "Diệp tử, chú biết đây là người mình nhưng không được để cô ấy biết quá nhiều, không phải sợ gì nhưng chú tin cháu hiểu ý chú."
Tôi gật đầu, tôi đích thực là không muốn để Hàn Tuyết biết sự việc này, sao có thể để vợ sắp cưới còn chưa bước qua cửa nhà của tôi biết được gia đình tôi lại phức tạp như thế chứ. Tôi quay đầu nói với Hàn Tuyết: "Tuyết Nhi, em ở đây đợi anh, anh sẽ ra ngay thôi được không?"
"Vâng." Hàn Tuyết nhìn tôi, chúng tôi cười với nhau. Tôi biết cô ấy cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng tôi nói ra hơn.
Sau khi vào phong, anh trai tôi vẫn nhắm chặt mắt. Tôi biết anh ấy không phải chưa tỉnh lại, mà là không muốn tỉnh lại. Trong cái căn phòng này, nếu nói về sự cao ngạo thì trừ tôi ra thì những người còn lại chỉ có ai cao hơn ai thôi, nhưng nếu phải chọn ra t•h•ì anh trai tôi chắc chắn đứng đầu.
Trần Đông Phương châm một điếu thuốc, tôi nhìn người ông ta không hề sứt mẻ gì thì hiểu rằng ông ta không hề động tay đánh đấm với ông nội. Tôi cứ nghĩ ông ta gọi chúng tôi vào phòng là muốn giải thích gì đó, ai mà biết được ông ta lại đột nhiên nhìn sang mẹ tôi nói: "Chị dâu, chuyện đã đến nước này hãy nói cho bọn trẻ biết đi."
Mắt mẹ tôi hơi sưng, bà lau nước mắt gật đầu nói: "Năm đó Thiên Hoa đang điều tra một việc, cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ, anh ấy là kiểu người không thích nói nhiều với người khác. Cho đến một hôm tối muộn anh ấy mới về đến nhà, có chút bất an khẩn trương lấy ra một thứ bảo tôi ăn vào, đó là một viên thuốc tròn rất giống với viên linh đan mà các đạo sĩ thường luyện. Tôi còn tưởng là viên thuốc Sơn Trà nhưng cho vào miệng lại rất đắng, tôi không thể nuốt xuống được, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của chồng tôi vẫn cố nuốt xuống. Uống xong cả người tôi cảm thấy vô cùng nóng, cả cơ thể giống như bị lửa thiêu đốt vậy, sau đó vì tình trạng nghiêm trọng quá nên tôi ngất đi, ngày thứ hai tỉnh dậy thì bình thường không có cảm giác gì, nhưng từ ngày hôm đó Thiên Hoa trở nên rất ưu tư phiền muộn. Sau này tôi mang thai Diệp tử, tôi cho rằng anh ấy sẽ rất vui, nhưng lúc tôi mang thai được khoảng ba tháng anh ấy nói với tôi anh ấy sắp chết rồi, có người muốn giết anh ấy. Tôi hỏi anh ấy người đó là ai, anh ấy nói là cha."
"Lúc đó tôi bị dọa sợ còn không tin, truy hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ấy không nói, chỉ nói qua loa là đã làm ra chuyện khiến bản thân nhất định phải chết, nếu anh ấy không chết, đứa con trong bụng sẽ chết, nói tôi đừng trách cha, cứ coi như không biết bất cứ chuyện gì hết."
Mẹ tôi nói xong lại lau đi g•i•ọ•t nước mắt.
Trần Đông Phương nhìn mẹ tôi hỏi: "Anh Thiên Hoa còn nói gì nữa không?"
Mẹ tôi bịt miệng nói: "Anh ấy nói anh ấy sẽ quay lại, nhưng đã hơn hai mươi năm rồi, anh ấy đang ở đâu? Tôi thực sự muốn gặp anh ấy, hỏi anh ấy có biết hơn hai mươi năm nay tôi đã sống như thế nào không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận