Tôi bỗng nhiên có một dự cảm không lành, cảm giác này khiến toàn thân tôi phút chốc nổi hết da gà, cả người bắt đầu run rẩy. Tôi nhìn ánh mắt của anh trai phát hiện anh ấy nhìn chằm chằm ông nội hai mắt đỏ ngầu lên. Ánh mắt đó giống như có thù giết cha vậy.
"Anh à..." Cổ họng tôi khô khốc gọi một tiếng.
Anh trai quay đầu nhìn tôi nói: "Diệp tử, đây là chuyện nội bộ trong nhà chúng ta, đóng cửa lại."
Nghe thấy câu nói này của anh ấy tôi có cảm giác như linh hồn của mình đã bị tước đoạt đi một cách triệt để. Tôi rất muốn khóc nhưng không khóc được, tôi muốn gào thét nhưng tất cả mọi thứ dường như mắc nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi đóng cửa lại rồi ôm đầu ngồi sụp xuống dưới đất, có những điều bản thân tôi thực sự không dám nghĩ tới.
Nhưng mọi chuyện dường như đã trở thành sự thật.
Anh trai bước lên phía trước vài bước. Ông nội ngẩng đầu lên rít một ngụm thuốc nhìn anh trai. Trong đôi mắt mờ đục của ông không thể nhìn ra bất cứ sự dao động nào.
"Là ông làm?" Anh trai nhẹ giọng hỏi.
Tôi mở to mắt nhìn ông nội, cho dù bây giờ trong lòng tôi đã biết chắc chắn sự thật, nhưng tôi vẫn ôm hy vọng ông sẽ phủ nhận, kể cả chỉ cần lắc đầu thôi cũng được.
Ai biết được, trước sự chứng kiến của tôi và anh trai ông đã gật đầu, gõ gõ tẩu thuốc dùng giọng già nua hỏi anh trai: "Sao nào, giờ giết ông để báo món thù giết cha ư?"
Anh trai nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, tiếp tục bước lên phía trước.
"Anh à!" Tôi hét lên một tiếng, lúc này những giọt nước mắt đã không thể kiềm chế mà tuôn như mưa. Tôi xông lên ôm chặt lấy anh trai, bất luận thế nào tôi cũng không thể để anh ấy ra tay với người đã ở bên cạnh tôi hơn hai mươi năm.
Anh trai không vùng vẫy thoát ra mà chỉ nhìn chằm chằm ông nội hỏi: "Tại sao?"
"Làm con mà không nghe lời, trưởng bối như ta chỉ có thể dạy dỗ nó. Sao nào, đến lượt mày quản?" Ông nội nhìn anh trai cười lớn nói một cách vô cùng giễu cợt tùy ý.
"Vậy ông cứ như vậy mà giết ông ấy? Hổ đói cũng không ăn thịt con." Anh trai nói.
"Đáng đời." Ông nội tiếp tục châm thuốc hút.
Câu nói này của ông cuối cùng đã khiến sự phẫn nộ của anh trai bộc phát. Anh ấy phút chốc vùng thoát ra khỏi vòng tay tôi, hướng thẳng nắm đấm lao về phía ông nội. Trong mắt tôi ông nội trước nay đều là một ông lão đến đi đứng còn không vững sao có thể chịu được một quyền này của anh trai chứ? Nắm đấm của anh trai khi tới gần ông nội thì bỗng nhiên dừng lại đột ngột, tôi còn nghĩ rằng cuối cùng anh ấy vẫn không nỡ xuống tay với người già nên lập tức đứng dậy.
Đứng dậy rồi tôi mới nhìn rõ không phải anh trai thủ hạ nương tình.
Mà tẩu thuốc của ông đã chặn trước nắm đấm của anh trai khiến anh ấy không thể tiến gần hơn.
"•T•r•ẻ mà ra tay với người lớn là tội bất hiếu." Ông nội cười lạnh gằn.
"Ông giết con trai mình thì là đúng?" Anh trai nói xong thu tay lại rồi ra quyền tiếp theo với tốc độ vô cùng nhanh.
Ông nội vẫn không hoảng loạn mà bình tĩnh như thường tiếp tục dùng tẩu thuốc ngăn được cú đấm của anh trai, rút cuộc lực này phải lớn như thế nào chứ? Bình thường cú đấm của anh ấy có thể khiến cho những người cường tráng phút chốc mất đi sức chiến đấu, vậy mà ông nội lại có thể dễ dàng cản được?
Lần này tay trái của anh bị chặn thì lập tức tay phải cũng ra đòn. Ở một góc độ khó thì vị trí bị tấn công chính là thái dương của ông nội.
Mắt thấy quyền đã bay ra nhưng tôi lại không thể nhìn rõ tốc độ động tác của ông nội, tay ông đã chặn được nắm đấm của anh trai sau đó dễ dàng đẩy nắm đấm r•a•.
Đồng thời ngay lập tức ông cũng giơ cánh tay ra, bàn tay nắm thành quyền đấm lên ngực anh trai.
Cách ông tránh quyền rất tùy ý, cách ra đòn cũng vô cùng dễ dàng.
Anh trai sau khi trúng cước này thì bị hất ngược về phía sau bay qua trước mặt tôi rồi ngã xuống mặt đất. Anh ấy nằm im một chút sau đó từ trong miệng phun ra một ngụm máu.
"Những thứ mà mày theo lão già Tôn học được bao năm nay đều vứt cho chó rồi à?" Ông nội nhìn anh trai bình thản nói.
Tôi muốn chạy lại đỡ anh trai nhưng bị anh ấy xua tay. Anh ấy chống tay lên đất cả người đứng thẳng lên, sau đó hít một hơi, chân phải bước về phía trước một bước, hơi nghiêng người.
Chiêu này tôi đã thấy qua.
Chỉ với một chiêu này anh trai đã đánh gục Lý Thanh, nếu không phải trong thời khắc then chốt Trần Đông Phương kịp thời ra tay ngăn cản chắc Lý Thanh đã phải nằm viện vài tháng.
Anh trai hít sâu một cái rồi tiếp tục xông về phía ông nội.
Lúc này ông nội cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chiếc ghế, lúc anh trai mạnh mẽ xông tới áp sát ông nội giơ tay ra giữ chặt lấy bả vai anh ấy.
Anh trai p•h•á•t ra một tiếng gào rất lớn, sau tiếng gào đó ông nội lùi về sau ba bước.
Đến bước thứ ba, ông ổn định thân thể, nhấc tay ra khỏi vai anh trai rồi đập xuống một cái. Cú đánh này khiến cả người anh ấy ngã đập xuống đất, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng xương gãy.
Anh trai ngẩng đầu lên, dùng tay trái chống xuống cố gượng dậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận