Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 311: Máy Nghe Lén (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Ông nội ơi gan anh cũng lớn thật đó, không sợ bị biến thành heo sữa quay thật hả? Không muốn sống nữa à?" Tôi trừng mắt với anh ta và mắng.
Còn lúc này, ngọn lửa lớn phừng phừng đã nuốt chửng cả ngôi nhà của anh trai tôi, chúng tôi cũng không thể làm gì được, lúc này Bàn Tử cũng đứng dậy, tuy là anh ta không có gì đáng ngại, nhưng trên tay, trên cánh tay còn nổi lên rất nhiều vết rộp nước, trông có vẻ gớm ghiếc đáng sợ, Bàn Tử vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói: "Diệp Tử, ban nãy lúc Bàn gia tôi bước vào, phát hiện có hai thùng xăng, bên trong còn có mùi xăng cực kì nồng nặc, đây là có người cố tình phóng hỏa."
Tôi khẽ gật đầu rồi nói: "Anh trai nấu ăn đều nhóm lửa nấu cơm ở trong sân, trong nhà không có vật gì dễ cháy cả, vừa nghe có lửa là tôi liền nghĩ đến ngay có người phóng hỏa đốt nhà rồi."
Tôi với Bàn Tử lúc này đều nhìn sang tiểu nha đầu kia, tiểu nha đầu bị hai chúng tôi nhìn thì cũng có hơi rùng mình, cô ta thét lên: "Tôi nói chứ hai người các người dùng ánh mắt đó nhìn tôi để làm gì? Lần này tôi đến có một mình, hơn nữa tôi còn ở cạnh hai người suốt đó!"
"Không phải, anh trai tôi đã đi được mấy ngày, cổng nhà khóa chặt, ngọn lửa này chắc chắn không phải là muốn thiêu chết anh trai tôi, mà là để đốt đồ đạc bên trong mà thôi, hơn nữa sớm không cháy muộn không cháy, cứ nhất định là sau khi cô đến mới bốc lửa?" Tôi nói.
"Chuyện này thì có liên quan khỉ gì đến tôi? Anh phải nên đi hỏi người phóng hỏa chứ." Tiểu nha đầu nổi xung lên rồi nói.
"Đừng cãi nữa, Bàn gia ta đại khái cũng đã biết rồi, đi thôi, quay về Ủy ban thôn." Bàn gia nói một cách bí ẩn.
"Không đợi lửa cháy xong, xem xem còn sót lại được thứ gì sao?" Tôi hỏi.
"Hai thùng xăng, sau khi cháy xong thì chắc chắn mảnh giáp cũng không còn, đi thôi, quay về đi." Bàn Tử nói.
Chúng tôi lên xe của tiểu cô nương, lại một lần nữa phóng nhanh như bay quay trở lại ủy ban thôn, Bàn Tử vào lúc này đột nhiên trở nên vô cùng kì lạ, vừa mới bước vào Ủy ban thôn, anh ấy liền làm một hành động ra dấu bảo chúng tôi im lặng, sau đó còn rón ra rón rén đi vào trong căn phòng mà ban nãy chúng tôi ở đó, anh ấy bảo hai chúng tôi đứng ở chỗ cửa, còn mình sau đó thì cực kì nhẹ nhàng lục tìm thứ gì đó. Một lúc sau, trong một góc bên dưới bàn của chủ tịch ủy ban thôn, Bàn Tử tìm thấy một chiếc hộp điện tử, trên nắp hộp có một cái đèn màu xanh, thể hiện rằng nó đang trong trạng thái hoạt động.
Tôi đang muốn hỏi đó là gì, Bàn Tử lại một lần nữa làm động tác giữ im lặng với tôi, anh ấy nhẹ nhàng đem cái hộp điện tử đặt lên trên bàn, sau đó đi ra ngoài, ngoắc ngoắc tay với chúng tôi, ra dấu là chúng ta rời khỏi căn phòng này đi.
"Cái thứ gì thế?" Tôi hỏi.
"Đây là một thiết bị nghe lén, trong khoảng thời gian này mà nhà của anh trai cậu bốc cháy không phải là trùng hợp, mà là bởi vì chúng ta ở trong Ủy ban thôn bàn bạc chuyện muốn đi lên lầu hai nhà anh trai cậu để xem là cái gì, rất rõ ràng, người nghe trộm chúng ta không muốn để chúng ta lên đó nhìn ngó, thậm chí chúng ta đã nói là không đi mà hắn ta vẫn không yên tâm, cho nên mới phóng hỏa." Bàn Tử nói.
"Trời mợ, không phải chứ, chúng ta đã bị nghe lén sao?" Mấy cái đồ như máy nghe lén này tôi đã nhìn thấy ở trên phim, thực tế ngoài đời vẫn chưa được trải nghiệm.
"Loại máy nghe lén này thật ra rất bình thường, Bàn gia tôi đã từng nghiên cứu qua cái này, muốn nhận được tín hiệu, người nghe lén chắc chắn phải ở trong phạm vi một trăm mét, đi thôi, đi tìm thử xem." Bàn Tử nói.
Ba chúng tôi chia nhau ra hành động, trong phạm vi một trăm mét xung quanh Ủy ban thôn tìm cái người nghe lén này, lần này tôi thật sự vô cùng bất ngờ, không ngờ bên cạnh tôi còn có thôn dân biết dùng thứ đồ công nghệ cao như vậy, đồng thời tôi cũng vô cùng hưng phấn, có lẽ lần này là có thể tìm được người có ý đồ xấu đang ẩn nấp ngay bên cạnh chúng tôi.
Kết quả, tôi phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ ở một cái xó nọ, trên chiếc hộp nhỏ này có gắn một chiếc tai nghe, trên đất còn có rất nhiều tàn thuốc lá rơi vãi, nhưng không hề có một chiếc đầu lọc thuốc lá nào, tôi cầm lên nghe thử một chút, bên trong tai nghe chỉ có tiếng dòng điện yếu ớt. Chắc hẳn đây chính là thứ mà một người khác đã dùng để nghe lén, tôi gọi một cú điện thoại cho Bàn Tử, rồi lại gọi một cuộc cho tiểu nha đầu, Bàn Tử chạy đến, vừa nhìn thấy cái thứ này thì liền gật đầu rồi nói: "Không sai, chính là cái này."
"Người này hoặc là ban nãy khi chúng ta ở cạnh máy nghe lén đã phát hiện ra, hoặc là cực kì thận trọng, anh xem, trên đất có nhiều tàn thuốc lá như vậy, nhưng không hề có một cái đầu lọc nào, đầu lọc đã được thu dọn rồi, rõ ràng là một chút manh mối cũng không để lại cho chúng ta." Tôi nói.
Bàn Tử khẽ gật đầu rồi nói: "Cậu quan sát cũng cẩn thận đó, Diệp Tử, cậu cảm thấy ở trong thôn ai là người biết dùng cái thứ này?"
"Có quỷ mới biết được, nếu như người có thể dùng được thứ này, thì tôi chính là người duy nhất, dù sao thì tôi cũng là sinh viên đại học duy nhất đi ra ngoài học mà, có điều bây giờ mạng Internet phát triển như vậy, mọi người đều có thể nghe thấy cái thứ này ở trên mạng." Tôi nói. Nếu như tìm kiếm người phóng hỏa từ phương hướng này, thực sự là rất khó.
"Ai giữ chìa khóa của Ủy ban thôn? Tại sao lại không nghĩ như vậy?" Tiểu nha đầu nói.
"Ủy ban thôn ngoại trừ kế toán ra, căn bản là không có khóa cửa, trước đây thì có khóa, nhưng sau khi Bàn gia đến đây, anh ấy ở lại trong đó, anh ấy không thích cầm chìa khóa, nên chúng tôi dứt khoát không khóa cửa luôn." Tôi nói.
Bàn Tử nhún vai rồi nói: "Sao cơ, trách Bàn gia tôi đấy à?"

Bình Luận

0 Thảo luận