"Rốt cuộc cô muốn gì? Sao cứ bám lấy tôi vậy?" Tôi tiếp tục hỏi.
Thật ra tôi luôn mong cô ngốc có một kết cục tốt, dù sao cô ta cũng có cuộc sống khó khăn, nhưng hiện tại cô ta là cô hồn dạ quỷ, cho nên kết quả tốt nhất đối với cô ta chính là đầu thai vào một gia đình tốt ở kiếp sau.
Sau khi tôi hỏi, cô ta vẫn nhìn tôi với nụ cười trên môi. Cũng may cô ta là quỷ nữ, nếu không tôi đã nghi ngờ liệu cô ta có phải bị liệt mặt hay không. Dường như từ lần đầu cô ta xuất hiện trước mặt tôi, đã luôn giữ nụ cười như vậy, đã in bóng trong trái tim tôi hơn 20 năm qua. Cũng may gần đây anh đây đã thấy rất nhiều thứ, trước đó mỗi lần nhớ đến nụ cười của cô ta tôi liền nổi da gà?
Đúng lúc này, hai lá bùa màu vàng đột nhiên bay ra từ phòng Bàn Tử, hướng về phía cô ngốc, sau đó cả thân hình cô ta bay lên, mặt vẫn hướng về phía tôi cười.
Bàn Tử lao ra khỏi phòng, nhìn thấy bóng dáng của cô ngốc, liền mắng: "Bàn gia tôi đây thấy cô ta đáng thương không thu phục, lần này cô ta lại kiếm chuyện nữa hả?"
Nói xong, Bàn Tử chuẩn bị đuổi theo, tất nhiên tôi biết thủ đoạn của Bàn Tử, đánh nhau anh ta không giỏi lắm, nhưng về việc bắt ma và diệt quỷ, anh ta chắc chắn là một nhân vật tài giỏi và lợi hại, tôi nhanh chóng ngăn cản anh ta nói: "Bàn Tử, bỏ đi, cô ấy không làm gì cả."
"Còn nói không làm gì cả? Vừa rồi cậu làm chuyện xấu đúng không? Cậu phải cẩn thận, nếu lúc đó cậu sợ hãi, không chừng cậu sẽ mắc bệnh giống như Trần Thanh Sơn đó." Bàn Tử hạ giọng nói.
"Anh thôi đi, sao có thể được?" Tôi trợn mắt nhìn anh ta. Nói xong, tôi nhìn về hướng cô ngốc bay đi, tôi thực sự lo lắng. Lần trước, mọi chuyện bắt đầu rắc rối khi cô ngốc xuất hiện, cô ta tuyệt đối không phải xuất hiện chỉ để dọa tôi, có lẽ có điều muốn nói, tôi nhớ ra cô ngốc đó không ngừng lắc đầu với tôi, trong lòng tôi có một ý nghĩ kỳ lạ. Cô ta xuất hiện vào thời khắc quan trọng đó, chẳng lẽ cô ta đang ngăn cản tôi và Hàn Tuyết tiến thêm bước nữa?
Nhưng làm sao cô ta biết lúc đó ngọn lửa giữa chúng tôi sắp bùng cháy?
Nghĩ đến đây, tôi nhớ đến sáu cánh tay của Hàn Tuyết mà tôi đã nhìn thấy lúc sét đánh lóe lên, trong lòng càng cảm thấy bất an hơn, tôi mặc cái quần và nói với Hàn Tuyết : "Em ngủ trước đi, anh ra nói chuyện với Bàn Tử một chút."
Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn tôi nói: "Đừng làm tổn thương cô ấy!"
Tôi hôn lên trán cô ấy rồi nói: "Em yên tâm, nếu thật sự tổn thương cô ta thì cô ta đã sớm hồn xiêu phách tán rồi, bọn anh nói vài câu, đừng tắt đèn, anh về liền."
Tôi ra khỏi phòng, gọi Bàn Tử ra ngoài sân ngồi hút thuốc, tôi hạ giọng kể cho Bàn Tử nghe những gì tôi vừa thấy và cô ngốc lắc đầu với tôi, sau đó hỏi :"Anh nói xem có phải cô ngốc biết gì không? Nên đến cản tôi?"
"Cậu thật sự nhìn thấy?" Bàn Tử cau mày hỏi.
"Ừ, lúc sét đánh lóe lên tia sáng tôi đã nhìn thấy, nhưng sau đó thì bình thường." Tôi nói.
"Sét từ đâu đến? Trên bầu trời đầy sao này, cậu nhìn thấy tia chớp, có nghe thấy tiếng sấm không?" Bàn Tử hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên, thật sự tôi không để ý lắm, chỉ tưởng trời sắp mưa. Bây giờ nhìn lại, bầu trời đầy sao, làm gì có sấm sét chứ? Và nghĩ về việc lúc nãy, thực sự tôi không nghe thấy tiếng sấm.
"Chẳng lẽ là tôi bị ảo giác? Hay là do cô ngốc che mắt?" Tôi gãi đầu.
"Cậu đó, mặc dù bây giờ đã hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc. Bàn gia tôi suy nghĩ lại, cảm thấy nói cậu có chút quá đáng, cậu cẩn thận là đúng, suy cho cùng cậu được cha cậu, ông nội, thậm chí anh trai cậu hy sinh để đổi về, cẩn thận vẫn hay hơn. Đừng đặt quá nhiều áp lực, cô ngốc đến vào khoảng thời gian này chắc là có gì đó, hay là vậy đi cậu nhẫn nại xíu, làm các bước cần làm cho đỡ cơn thèm trước, bước cuối cùng thì khoan hãy làm. Việc này cũng giống như chịu trách nhiệm cho cậu và cả Hàn Tuyết nữa, đợi Bàn gia tôi điều tra thêm về việc này." Bàn Tử nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận