Sự tình đến cuối cùng đột nhiên có bước chuyển ngoặt, đám thôn dân Hàn gia trang sau khi thấy Hàn Cát Lỗ dám chơi khô máu với họ thì đồng loạt nhận sai. Bọn họ nói rằng chuyện này là do cha và mấy người họ hàng ruột với Hàn Cát Lỗ chủ mưu, còn bọn họ cùng lắm chỉ là đồng phạm. Nói tới cuối Hàn Cát Lỗ thực ra cũng không có cách nào khác, bắt những hơn trăm người cũng không phải là cách hay ho gì nên chỉ bắt mấy người đầu têu, bao gồm cả cha mình lại, những người còn lại nên thả thì thả, ai bị thương nặng thì cho đi bệnh viện, tiền viện phí tự trả.
Bị xử lý như vậy, đám thôn dân xưng hùng xưng bá ngang ngược suốt một thời gian dài cuối cùng cũng yên bình trở lại. Chỉ có thể trách bọn họ quá ngu ngốc, Hàn Cát Lỗ nể mặt họ, họ lại tưởng ông ta là người dễ bị bắt nạt. Nói thật nếu ông ta muốn đối phó với họ thì cũng chỉ cần một câu nói là xong.
Hàn Cát Lỗ thân phận đặc biệt chỉ có thể nán lại đây một lát rồi phải quay về ngay. Ông ta giới thiệu giao phó tôi và Trần Thanh Sơn cho Nhị gia nhà họ rồi rời khỏi đây, nhưng lúc rời đi vẫn lưu lại một lượng cảnh sát đủ để bảo vệ an toàn cho hai người chúng tôi. Mặc dù vậy nhưng thấy cả đám cảnh sát cứ nhìn mình chằm chằm tôi cũng không thấy tự do. Đợi cảnh sát đã giải tán bớt, một số thôn dân Phục Địa Câu cũng trở về nhà, còn một số thanh niên trai tráng thì vẫn ở lại. Giờ bọn họ người nào người nấy sĩ khí bừng bừng như được tiêm máu gà, nhìn tôi với ánh mắt sáng quắc đúng như Trần Thanh Sơn nói, có mấy ai được đánh đấm đã như vậy?
Chúng tôi cũng không phải vì muốn đánh nhau mà tới, cho nên tôi cũng dặn dò bọn họ không cố tình gây chuyện nữa. Tôi và Trần Thanh Sơn chuẩn bị đi tới mộ phần nhà họ Hàn làm nốt chuyện mà chúng tôi chưa kịp làm chính là chụp ảnh gửi cho Bàn tử. Lúc chúng tôi đi chụp ảnh Nhị gia luôn đi cùng, đợi tôi chụp xong gửi cho Bàn tử chẳng mấy chốc anh ta đã gọi điện lại. Bên phía anh ta rất ồn ào, tôi liền hỏi: "Anh đang ở đâu thế? Sao ồn ào vậy?"
"Bàn gia tìm một người anh em lái xe máy chở tôi lên thị trấn, không ồn sao được? Bức ảnh của cậu tôi xem rồi, không có vấn đề gì, lẽ nào Trần Thạch Đầu chỉ đơn giản là muốn báo thù cậu nên mới bắt cóc Hàn Tuyết?" Bàn tử ở đầu dây bên kia hỏi.
"Đùa gì thế? Không thể nào đâu." Tôi đáp.
"Thực sự là không có chuyện gì to tát cả, vị trí mộ phần đó không tồi, nhưng cũng chỉ coi là ở mức trung bình, không có phong thủy gì quá tốt, nếu so với mắt phong thủy ở Phục Địa Câu thì còn kém xa." Bàn tử nói.
"Chắc chắn anh nhầm ở đâu đó rồi." Tôi đáp. Tôi kể lại toàn bộ thông tin gần đây nhất mà mình nắm được, Trần Thạch Đầu còn chơi kế ly gián khiến ông già họ Hàn kia không cho chúng tôi động vào mộ. "Nếu không phải phong thủy ngôi mộ có vấn đề thì Trần Thạch Đầu sao phải phòng bị chúng ta động vào như vậy? Tôi nói này, anh Ngọc Diện Tiểu Bạch Long của Ngọc Hoàng đạo, chẳng lẽ hiểu biết về phong thủy lại không bằng cái tên khốn Trần Thạch Đầu sao?"
"Cậu đừng vội, tên Trần Thạch Đầu đó vô cùng giảo hoạt, cậu nghe tôi nói một câu đã, chuyện này liệu có phải kế dương đông kích tây? Trần Thạch Đầu cố ý bày ra mê hồn trận nhưng bên trong chắc chắn có ẩn tình. Vấn đề phong thủy không phải đơn giản như cậu nghĩ, nếu nói kỹ ra thì có vọng, văn, vấn, thiết giống như Đông y vậy. Thế này đi, cậu ở chỗ đó cố gắng nghe ngóng thêm xem có câu chuyện nào liên quan đến cái mộ đó không. Cậu đợi lát gọi lại cho tôi, tôi đang nhờ một người bạn mua hộ vé máy bay dự kiến chiều mai sẽ tới đó được, cậu đừng có vội." Bàn tử nói.
vọng, văn, vấn, thiết (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.)
Tôi nói thêm với anh ta một hai câu rồi tắt điện thoại. Sau khi cúp máy tôi nghĩ ngay đến Nhị gia nhà Hàn Cát Lỗ, trước khi rời đi ông ta đã dặn dò giao phó chúng tôi. Nhị gia là trưởng bối mà từ nhỏ tới lớn ông ta đều vô cùng kính trọng, Nhị gia làm việc vô cùng công bằng chính trực. Lúc trước khi còn nghèo trong Hàn gia trang nhà ai có việc hay tranh chấp gì thì đều mời Nhị gia tới chủ trì công đạo. Hiềm nỗi Nhị gia không thích đồng lưu hợp ô với người khác nên đợi mọi người đều trở nên có tiền rồi thì không ai còn xem trọng cái ông già tính tình ngay thẳng này nữa. Vài lời của Hàn Cát Lỗ đã khiến tôi hiểu được đại khái tính cách của Nhị gia, người lớn tuổi có tính cách như vậy tôi đều rất khâm phục. Giờ Bàn tử muốn tôi nghe ngóng chút chuyện liên quan đến mộ của Hàn gia thì Nhị gia chắc chắn là người phù hợp nhất.
Tôi đến bên cạnh Nhị gia mời ông ấy một điếu thuốc, vốn dĩ cũng định gọi một tiếng Nhị gia nhưng chợt nhận ra tôn ti trật tự có chút loạn. Lúc ông ấy muốn đứng lên, tôi không biết nên xưng hô thế nào nên cười nói: "Ông à, cháu có chuyện muốn hỏi ông ạ!"
Nhị gia cười nói: "Cậu hỏi cái này xem như tìm đúng người rồi. Chuyện này ngoài tôi ra người khác thực sự không biết. Đi thôi, nơi này không thích hợp để nói chuyện, đi vào trong nhà rồi nói."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận