Tôi châm một điếu thuốc. Lúc này trong đầu tôi vẫn còn rất nhiều vấn đề, nhưng dựa vào năng lực của tôi thì không thể nào giải đáp hết được những câu hỏi này. Lý Thanh thấy tôi cau mày nhăn mặt thì bước tới bên tôi cười nói: "Cái này thì làm gì phải nghĩ? Hoàng bì tử vốn đã là thứ xảo trá quỷ quyệt, trước mặt cậu nó tỏ ra dễ thương đáng yêu là để lừa cậu tin nó. Loại kinh văn này có lẽ là một loại kinh câu hồn, mục đích là muốn cậu bỏ mạng."
Tôi không phản bác Lý Thanh, cũng chẳng có lý do căn cứ gì để phản bác, nhưng tôi không tin con chồn đáng yêu đó lại muốn lấy mạng tôi bởi tôi từng nghe Bàn tử nói hoàng bì tử là loại có ân báo ân có oán báo oán. Vừa rồi tôi cũng coi như đã có ơn cứu mạng nó, sao nó có thể vừa quay đầu đã muốn lấy mạng tôi?
Bây giờ mà bảo tôi lại thắp cái đèn kia lên thì tôi quả thực không dám. Con hoàng bì tử nhỏ hóa thành dầu kia cũng không hiện thân nữa, giờ những gì chúng tôi có thể làm chỉ là ngồi đợi, không thử gì nữa cả. Tôi và Lý Thanh ăn chút đồ, tôi nhìn điện thoại bây giờ đã là sáu giờ sáng. Đã sáu tiếng trôi qua từ lúc chúng tôi rơi vào cái động này vậy mà bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh nào. Tôi cứ ngồi im như vậy, Lý Thanh móc điện thoại của mình ra chơi trò Tetris, sau vì chán quá tôi cũng tới gần xem anh ta chơi, xem mãi xem mãi cuối cùng không biết ngủ gật từ lúc nào. Trong giấc mơ con hoàng bì tử nhỏ đó trở thành thú cưng của tôi, nằm trong lòng tôi với Hàn Tuyết mà nũng nịu như con cún nhỏ vậy, rồi bỗng đột nhiên từ trong miệng nó nhe ra những cái răng sắc nhọn cắn phập vào cổ Hàn Tuyết.
Tôi giật mình tỉnh dậy phát hiện toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh, Lý Thanh ở bên cạnh tôi vẫn đang thở đều đều. T·ô·i nhìn điện thoại đã hơn mười giờ trưa rồi.
Tôi không gọi Lý Thanh dậy, những lúc như thế này thì một người buồn chán hay hai người buồn chán cũng chả khác gì nhau. Lý Thanh có thể nhẫn nại chịu đựng cái cảm giác bị nhốt ở đây còn tôi thì không. Tôi dần dần cảm thấy không khí trong động ngày càng khó thở khiến tôi bỗng nhận ra chúng tôi đã bỏ qua một vấn đề vô cùng quan trọng. Lý Thanh chỉ tính toán lương thực chúng tôi mang theo có thể duy trì được bao lâu, mà quên tính toán rằng trong cái hang động kín mít này thì lượng oxi có thể duy trì cho hai người chúng tôi được bao lâu.
Nhận ra điều này khiến tôi càng thêm hoảng loạn, chúng tôi rất có thể sẽ chết ngạt ở đây trong khi nước nôi thực phẩm vẫn còn. Có lẽ giác quan thứ sáu của tôi đang hoạt động, tôi thậm chí còn cảm thấy đầu mình đang dần nhão ra và không thể tập trung được.
Cuối cùng mắt tôi tập trung nhìn chằm chằm vào cái tâm đèn.
Tôi c·ứ ngồi im như thế cho tới tận năm rưỡi chiều.
Tâm trạng Lý Thanh quả thực rất tốt, trong tình huống như này mà anh ta vẫn có thể ngủ một mạch tới giờ. Vừa tỉnh dậy anh ta đã ý thức được vấn đề liền nói với tôi: "Chết tiệt, không khí bên trong không đủ rồi."
"Giờ anh mới biết à?" Tôi cười khổ nói. Tôi đã phát hiện vấn đề nửa ngày rồi, hơn nữa tới giờ tôi cũng đã chắc chắn đây không phải do tôi có áp lực tâm lý mà tưởng tượng ra, quả thực dưỡng khí không đủ. Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tần suất hô hấp ngày càng tăng.
Lý Thanh đứng dậy, đi lòng vòng xung quanh. Tôi biết anh ta đang muốn thử lần cuối.
Cứ như vậy lại một tiếng trôi qua, cứu binh mà chúng tôi chờ vẫn chưa thấy đến. Anh trai tôi và Trần Đông Phương dường như đã bỏ lại hai người chúng tôi. Đương nhiên tôi biết họ sẽ không làm vậy, bọn họ không tìm được nơi n·à·y·.
Ý thức của tôi lại một lần nữa trở nên mơ hồ, Lý Thanh ôm ngực khó thở.
Tôi cúi xuống thắp ngọn đèn dầu, Lý Thanh yếu ớt nói với tôi: "Cậu điên à? Vốn đã không có đủ oxy rồi."
"Cược một phen xem, nếu tôi không thắp, chúng ta cũng sẽ không thể cầm cự được lâu, thắp lên biết đâu lại có đường sống." Tôi cười khổ rồi châm lửa ngọn đèn dầu.
Giọng tụng kinh của người phụ nữ một lần nữa lại phiêu phiêu bay ra khỏi đèn sen.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận