Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 691: Quái Vật Bích Thủy Kim Tinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Mấy tiểu đạo sĩ của Đạo Ngọc Hoàng người nào người nấy đứng xem rồi vỗ tay cổ vũ vô cùng náo nhiệt, phải biết rằng trong mắt họ, đây còn là thần thú hộ sơn của Đạo Ngọc Hoàng, bây giờ vậy mà lại có người có thể ngang vai ngang vế với thần thú, thậm chí còn không hề bị lép vế?
Màn chiến đấu giữa một người một thú này kéo dài gần một tiếng đồng hồ, Giang Thành Tử nhìn ra được Xi Vưu không hề muốn hạ độc chiêu, ông ấy giống như là đang trêu ghẹo con mãnh thú này vậy, ông ấy vuốt râu rồi nói: "Đã mấy ngàn năm trôi qua, có biết bao nhiêu tiên hiền trở về với cát bụi, không ngờ thứ duy nhất còn lại, vậy mà lại là một đại ma vương trong truyền thuyết."
"Thời gian của ông ấy cũng không còn nhiều nữa." Tôi thì thầm nói với Giang Thành Tử, khí chất của Giang Thành Tử này rất giống với Hà Chân Nhân, đây mới là cảm giác của một cao nhân đắc đạo thật sự, tuy chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại cho người ta một cảm giác giống như cố nhân tương phùng.
Giang Thành Tử khẽ gật đầu rồi nói: "Ta biết, Hiên Viên Công Cẩn đã từng đến đây, đã nói cho ta biết một số chuyện, Diệp tiểu hữu, trước đây Đạo Ngọc Hoàng đã có nhiều chỗ đắc tội, vẫn mong cậu rộng lượng, có một số chuyện, vốn không phải là ý định của Đạo Ngọc Hoàng."
Tôi gật đầu rồi nói: "Rất nhiều chuyện đã được làm rõ rồi, không sao ạ, đều có thể thông cảm mà, con còn muốn cảm tạ ơn chưởng giáo chân nhân đã không giết con, mọi người không lựa chọn giết chết con, thật ra đã là sự khoan dung lớn nhất rồi."
Lúc này, ở trên trời một người một thú vẫn còn đang đánh nhau, tôi nhìn lên trên trời rồi hét lớn: "Được rồi, chào hỏi nhau cả tiếng đồng hồ rồi, chắc là cũng đánh đủ rồi chứ? Xuống đây đi!"
Xi Vưu nghe thấy tiếng tôi gọi, ông ấy xoay người đạp lên trên người của con quái thú Bích Thủy Kim Tinh, ôm lấy cổ của nó, quái thú Bích Thủy Kim Tinh không ngừng giãy dụa, sau đó Xi Vưu đổi thành hai tay tóm lấy hai cái sừng như sừng rồng trên đầu nó, con Bích Thủy Kim Tinh đó không ngừng vùng vẫy, cảnh tượng này, cuối cùng cũng khiến cho một lão đạo sĩ bên cạnh Giang Thành Tử nhịn không được nữa mà lên tiếng: "Chưởng giáo chân nhân, đây là thần thú trấn núi của Đạo Ngọc Hoàng chúng ta, một khi Xi Vưu bị thu phục, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, há chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?"
Giang Thành Tử cười rồi nói: "Chẳng sao, chưa kể đến việc con Bích Thủy Kim Tinh này tuyệt đối sẽ không bị thuần phục, cho dù là có thể, Xi Vưu cũng sẽ không làm thế đâu." Giang Thành Tử vừa nói xong câu này, con Bích Thủy Kim Tinh đó giãy lên một cái, cuối cùng hất Xi Vưu từ trên người nó xuống, còn nó hình như cũng tự biết mình không phải là đối thủ, nên xoay người chui vào trong đầm nước ở phía sau núi của Đạo Ngọc Hoàng, làm bắn bọt nước tung tóe.
Xi Vưu đáp xuống đất, đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy tràn đầy sức sống, có lẽ đối với một người như ông ấy mà nói, chỉ có đánh nhau mới có thể kích thích được sự hứng thú của ông ấy.
"Tiền bối quả nhiên danh bất hư truyền, đi thôi, Đạo Ngọc Hoàng sớm đã chuẩn bị bữa cơm đạm bạc, cũng không thể nào thất lễ được." Giang Thành Tử nói.
Đạo Ngọc Hoàng không hổ là thủ lĩnh của đạo giáo trong thiên hạ, đạo quán nhìn từ bên ngoài giống như là tiên cung, còn ở bên trong đạo quán thì những đạo quán ở thế tục chắc chắn cũng không thể nào bì được, nhưng tuyệt đối không phải là vàng son lộng lẫy, mà cho người ta một cảm giác yên tĩnh và thanh lịch, cách xa hương khói thế gian, lại có thêm nhiều nét giản dị.
Sau đó, tôi nhìn thấy Tiểu Thất, Trần Đông Phương với cả Lý Thanh, ba người họ đều đang mặc đạo bào, tôi gần như là không nhận ra được, gặp được người quen, tôi đương nhiên cũng vô cùng hớn hở, chúng tôi ngồi chung một bàn, tôi hỏi bọn họ: "Sao thế? Đã quen được chưa?"
"Cũng được, chỉ là đến đây lâu như vậy rồi, mà hình như chưa học được gì cả, Diệp Tử, hình như cháu có thay đổi không nhỏ nha." Lúc Trần Đông Phương nói đến một nửa thì nói.
"Dạ, trải qua ba tháng huấn luyện ma quỷ." Tôi cười nói.
__Ngày đầu tiên ở Đạo Ngọc Hoàng, chúng tôi vui vẻ hòa thuận, không ngờ Đạo Ngọc Hoàng trong truyền thuyết vậy mà lại bình dị gần gũi như vậy, hôm đó chúng tôi bị tách ra rồi được sắp xếp vào các phòng khác nhau, đến khi đêm khuya thanh vắng, ở bên ngoài có người gõ cửa, tôi nhìn thử, thì ra là hai người Giang Thành Tử với cả Bàn Tử.
Nói thật, tôi có một dự cảm không được tốt lắm, bởi vì tôi luôn cảm thấy, tôi có thể dùng một trái tim bình thường mà đối đãi với Xi Vưu, nhưng giữa Đạo Ngọc Hoàng với Xi Vưu, dù ít dù nhiều cũng có chút khúc mắc, tôi đâm ra lo lắng đêm hôm họ đến tận nơi chính là vì chuyện này.
"Diệp Tử, cậu cũng tai to mặt lớn thật nha, ngày đầu tiên đến đây, chưởng giáo sư bá vậy mà lại muốn dẫn cậu vào trong cấm địa của Đạo Ngọc Hoàng!" Bàn Tử nói.
"Hả?!" Tôi nói.
"Anh bạn nhỏ, ta chỉ muốn chứng thực một chuyện mà thôi." Giang Thành Tử nói.
"Là chuyện gì thế?" Tôi hỏi.
"Một chuyện đã gây phiền não rất lâu rồi." Ông ấy nói.

Bình Luận

0 Thảo luận