Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 213: Anh Ấy Sẽ Quay Lại (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-03 10:48:36
Tôi xông tới ôm chầm lấy Bàn tử. Cả người Bàn tử sững lại nhưng cũng vỗ vai an ủi tôi: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, cậu là tặc vương, tặc vương giết người không chớp mắt, khóc cái gì chứ?"
"Đi, chúng ta tới ủy ban thôn." Tôi nhìn xung quanh thấy càng ngày càng có nhiều thôn dân vì nghe thấy động tĩnh trong nhà tôi nên bu tới xem. Tôi không muốn bị người ta chỉ chỏ, càng không muốn người ngoài biết vụ thảm án hơn hai mươi năm trước, chính ông nội là hung thủ đã ra tay giết cha tôi.
Bàn tử vốn không muốn rời đi, vẫn muốn xông vào báo thù cho tôi. Sau khi tới ủy ban thôn, Lý Thanh và mẹ tôi chăm sóc anh trai, tôi và Bàn tử đi ra ngoài hút thuốc, tôi nói với anh ta: "Bàn tử anh có tin không, người giết cha tôi vậy mà lại là ông nội tôi. Ông nội tôi chính là Thành Hoàng gia, là người trong quỷ đạo mà anh nói trước kia."
Điếu thuốc trong tay Bàn tử đột nhiên rơi xuống quần anh ta, đốt cháy một lỗ trên quần. Bàn tử vội vàng phủi đầu thuốc đang cháy há hốc mồm hỏi tôi: "Mẹ kiếp, trời đất, không phải chứ? Ông nội cậu sao?"
Bàn tử đã từng gặp ông nội tôi, nhưng anh ta chắc chắn không có ấn tượng sâu sắc gì với một ông già nông dân bình thường. Nếu đã biết được chắc chắn lần sau gặp lại anh ta sẽ không thể nào quên được.
"Chính là ông ấy, tối hôm qua chính con Hoàng Bì tử già đã nói cho tôi và anh trai viết. Mới đầu tôi cũng không tin, nhưng ông ấy đã tự mình thừa nhận rồi." Tôi nói.
"•V•ậ•y Tôn Trọng Mưu cũng là do ông ta đánh bị thương?" Bàn tử kinh ngạc hỏi.
"Ừ." Tôi gật đầu.
"Ông già đó không giải thích gì à? Không có nỗi khổ bất đắc dĩ n•à•o à?" Bàn tử hỏi lần nữa.
Tôi lắc đầu. Thắc mắc này của Bàn tử lần nữa chọc đúng điểm yếu của tôi, mắt tôi cay xè: "Tôi luôn hy vọng ông ấy đưa ra lời giải thích nhưng tuyệt nhiên không có, ngược lại thái độ vô cùng khoa trương nói con trai không nghe lời, ông đây muốn giết thì giết."
Bàn tử nghe xong thì há hốc mồm, xong cũng lặng im chứ không thốt ra được lời nào. Tôi biết khi đối mặt với chuyện này ai cũng sẽ có cảm giác lúng túng hoang mang. Sự lạnh lùng tàn nhẫn của ông nội quả thực khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
"Bàn tử, nếu câu chuyện này xảy ra với anh anh sẽ làm thế nào? Tôi không có ý nguyền rủa gì, chỉ là nếu như thôi." Tôi hỏi.
"Ông nội tôi đi giết...." Bàn tử chỉ nói được một nửa rồi dừng lại, sau đó day day trán nói: "Ai dà, thực lòng mà nói thì không dám tưởng tượng. Nếu là tôi tôi cũng không có cách nào cả, không thể vì ông nội giết bố mà cháu lại giết ông. Nếu là thời ngày xưa thì không nói làm gì, nhưng hiện tại đã là xã hội pháp trị, cảnh sát mà xử tử cháu trai thì gia đình tuyệt tự rồi."
Tôi cười khổ lại châm điếu thuốc, giờ đây tôi chỉ muốn khóc một trận cho thỏa. Cho dù trước kia bị nhốt dưới miếu cổ dưới lòng đất, giây phút cận kề sinh tử ngửi thấy được mùi chết chóc tôi cũng không cảm thấy lòng mình lạnh lẽo như bây giờ.
Bàn tử vỗ vỗ vai tôi nói: "Nước đến núi dâng, đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Theo kinh nghiệm của tôi trong sự việc này nhất định có sự bất đắc dĩ nào đó, bởi vốn dĩ chuyện này đã rất phức tạp, độ phức tạp của nó vượt xa tưởng tượng của cậu. Ví dụ Trần Đông Phương đi, khi chúng ta ra khỏi núi tôi cứ nghĩ rằng ông ta sau này sẽ là kẻ thù của chúng ta, nhưng quay đi quay lại ông ta và Lý Thanh lại xông vào nhà cậu, lúc đó tôi cảm thấy ông ta cũng không tồi. Cho nên tôi nói cho cậu biết, tôi thích những kẻ tiểu nhân thực sự như Đường Nhân Kiệt, bởi hắn chính là kẻ tiểu nhân, cậu không cần phải phí lời phí sức với hắn, nhưng cái người như Trần Đông Phương có lúc là thiện có lúc lại là ác. Cậu xa cách ông ta lại cảm thấy ông ta không tồi, nhưng quá gần gũi lại không biết ông ta có đâm sau lưng cậu không, vô cùng căng thẳng, mà cậu biết đấy Bàn tử tôi ghét nhất là phải động não."
"Bàn tử, anh không cần nói nữa, tôi đều hiểu. Giờ chúng ta đợi Trần Đông Phương quay lại, ông ta nói chúng tôi ra ngoài hết có lẽ sẽ cho chúng tôi chút đáp án." Tôi nói.
Bàn tử gật đầu, đang định nói bỗng quay người cười tươi nói: "Được lắm, cứu tinh đến rồi. Bàn gia tôi ngại nhất là phải khuyên nhủ người khác, mệt chết đi được, giờ tốt rồi, người khuyên được c•ậ•u tới rồi."
Tôi còn tưởng Trần Đông Phương quay lại rồi nên quay đầu nhìn, phát hiện là Hàn Tuyết. Mặt mũi cô ấy đầy lo lắng chạy tới bên cạnh tôi lao vào vòng tay tôi hỏi: "Anh đi đâu vậy? Đi mà cũng không nói năng gì, quay về cũng không báo trước một câu. Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nhiều người đứng bên ngoài xem náo nhiệt như thế?"

Bình Luận

0 Thảo luận