Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 304: Em Họ Lại Tới (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Cả một ngày không có tin tức, đến sáng sớm ngày thứ hai Trần Thanh Sơn đã mang quà cáp đến tận nhà cảm ơn. Nhìn cái bộ dạng của chú ấy giống như hận không thể làm một cái cờ thi đua trên đó viết: "Đôi bàn tay vàng chữa bách bệnh." Mà đem đến tặng Bàn tử. Vẻ tiều tụy hốc hác của ngày hôm trước đã biến mất là biết phương thuốc của Bàn tử đã có tác dụng. Tôi giúp Bàn tử nhận đồ của Trần Thanh Sơn mang tới, là một đống đồ ăn vặt. Trần Thanh Sơn biết Bàn tử không thiếu tiền, sở thích chính là ăn uống.
Trong nhà có nữ giới không tiện nói vấn đề này nên ba người chúng tôi đi bộ ra hướng ủy ban thôn nói chuyện. Tới nơi tôi không kìm được mà hỏi: "Chú Thanh Sơn, chuyện thành rồi à?"
Trần Thanh Sơn kích động tới trào nước mắt nói: "Thành rồi, Bàn gia quả là thần tiên! Thật sự có hiệu nghiệm! Những năm gần đây đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thống khoái như vậy!"
Tôi bất giác cũng vui mừng cho chú ấy.
"Bàn gia không chỉ bản lĩnh cao cường mà đến y thuật cũng cao minh, tôi phục rồi!" Trần Thanh Sơn giơ ngón cái lên biểu thị sự khâm phục với Bàn tử.
Hai người chúng tôi đều vui mừng kích động chết đi được, vậy mà Bàn tử mặt mày lãnh đạm biểu cảm giống như Bàn gia đây không chấp mấy người không có hiểu biết. Đợi hai người chúng tôi kích động xong Bàn tử nói: "Phải nhớ lời căn dặn của Bàn gia tôi, cũng giống như quảng cáo trên tivi vậy, rượu mạnh tuy tốt nhưng đừng quá lạm dụng."
"Cái này là đương nhiên rồi đương nhiên rồi." Trần Thanh Sơn nói.
Đợi Trần Thanh Sơn rời đi dáng vẻ lúc đi đứng cũng tràn đầy sinh lực nói thật tuy không phải là người chữa được bệnh cho chú ấy tôi cũng cảm thấy được vui lây cái cảm giác chữa bệnh cứu người. Tôi nói với Bàn tử: "Bàn gia, anh tài năng đầy mình tại sao không cứu nhân độ thế? Có thể trảm yêu trừ ma, lại có thể chữa bệnh cứu người, nếu anh thực sự bỏ công bỏ sức ra làm danh tiếng chắc chắn đã vang xa khắp nơi rồi."
"Thời đại không giống nhau nữa rồi, giờ những người tu luyện vẫn còn ôm hy vọng quan tâm đến bách tính muôn dân sao? Thời loạn thì cần những người như chúng tôi, thời bình thì phòng chúng tôi như phòng trộm cướp vậy, sợ tìm được long mạch thì thiên hạ sẽ đổi chủ. Thôi bỏ đi, không nói với cậu những chuyện này, mỗi lần tôi nói đạo lý với cậu đều có cảm giác như đang vạch đầu gối ra tự nói chuyện vậy." Bàn tử nói.
Tôi ngẫm nghĩ lời Bàn tử nói, mặc dù không quá rõ ràng nhưng cũng có thể đoán ra được chút ý tứ. Xem ra Bàn tử nói không sai, sau khi tốt nghiệp Đại học tôi liền trở về quê, càng không tiếp xúc với những người ở tầng lớp đó, cho nên nhân tình thế thái lòng người trắng đen tôi cũng thực sự mù mờ.
Đúng lúc này điện thoại của tôi reo lên. Cầm lên xem màn hình hiển thị số từ Bắc Kinh, cũng chính là cô em họ mà tôi còn chưa biết tên gọi tới.
"Cô em hôm nay không có ở đây, đợi lát anh quay về bảo bà ấy gọi lại cho em!" Tôi nói trong điện thoại.
"Hôm nay em không tìm cô, em tìm anh. Bà ngoại anh cũng chính là bà nội em không thấy đâu nữa rồi." Nha đầu từ đầu dây bên kia nói, ngữ khí có chút gấp gáp lo lắng."
"Không phải chứ? Một bà lão như vậy mà mất tích á? Không phải ai đó mời đi ăn chứ?" Tôi nói. Đó không phải một bà lão lú lẫn, tuy rằng tuổi đã cao nhưng lại sống như một lão phật gia vậy thì sao có thể mất tích?
"Em vừa xuống máy bay, rất nhanh thôi sẽ tới chỗ anh. Nhà đang loạn cào cào lên rồi, đợi lát nữa gặp mặt nói rõ." Nói xong chưa kịp đợi tôi phản ứng lại đã cúp máy. Đây có lẽ là thói quen của bậc nhà giàu bề trên như bọn họ, còn không thèm nghe đối phương nói gì đã tắt máy.
Sau khi cúp máy, Bàn tử cũng rất ngạc nhiên hỏi: "Không phải chứ? Lão thái thái đó không thấy đâu nữa?"
"Không phải sao? Nhà họ Lý bọn họ làm ăn lớn chỗ khác không tìm, anh nói xem bà ấy đi lạc cũng sẽ không tới tìm tôi, giờ tìm tôi thì được tác dụng gì?" Tôi nói.
Bàn tử chau mày, thực ra đối với bà lão này thì tôi chẳng có hiểu biết gì mấy, ngược lại Bàn tử lại rõ hơn tôi nhiều về sự đáng sợ của bà ấy, cho nên bà lão này mất tích nói lên điều gì chắc chắn Bàn tử biết. Anh ta đi đi lại lại trong phòng mấy vòng sau đó nói: "Diệp tử, cậu nói xem liệu có liên quan đến chiếc giày, chính là chiếc giày thêu hoa đó?"
"Hả?" Tôi hỏi.
"Giờ tôi nghĩ bà lão đó mang chiếc giày đi, không đơn giản chỉ là ganh ghét tình cảm, bà ấy quyết tâm giành bằng được, thậm chí không màng cả việc ăn trộm. Hơn nữa nếu không phải vì liên quan đến chiếc giày đó người nhà họ Lý cũng không đến tìm cậu." Bàn tử nói.
Tôi vỗ vỗ đầu, Bàn tử vừa nói tôi đã cảm thấy thực sự rất có lý: "Vậy đợi cô gái đó tới xem tình hình thế nào, chúng ta đừng đoán bừa vội."
"Chuyện của nhà họ Lý nếu không cần thiết thì đừng can thiệp. Cậu nghĩ xem tôi từng nghe sư phụ tôi nói lão Lục gù những năm tuổi trẻ huy hoàng tay trái cầm dao bất khả chiến bại trên giang hồ suốt ba mươi năm, sau này thành công lui về ở ẩn trở thành người có địa vị. Người như vậy mà còn phải nhẫn nhịn bà lão đó, thậm chí lão Lục gù đến giờ mọi người cũng gọi là Lục gia, chứ không hề biết tên thật của ông ta. Bà lão đó họ Lý, tất cả mọi người trên dưới nhà họ Lý đều theo họ bà lão. Cậu cứ nghĩ thì biết bà lão đó lợi hại như nào." Bàn tử nói.

Bình Luận

0 Thảo luận