Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 584: Đột Biến (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Lúc khi họ cầm sợi dây đến trói Trần Đông Phương và Lý Thanh, tôi đột nhiên nhìn thấy Trần Đông Phương nháy mắt với Lý Thanh. Sau đó Trần Đông Phương xoay người với tư thế kỳ lạ và rút tay ra khỏi sợi dây, lấy con dao cắt vào cổ người đó với động tác cực kỳ nhanh. Lý Thanh lợi dụng lúc này rút súng ra khỏi thắt lưng của người đàn ông đó. Sau đó, bóp cò vào người Lưu Khai Phong.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong chớp mắt, tôi thậm chí còn không kịp nói gì, may mắn thay người bên cạnh Lưu Khai Phong phản ứng rất nhanh, anh ta liền lao đến chắn trước mặt Lưu Khai Phong, giúp ông ta đỡ phát súng của Lý Thanh. Lúc này Trần Đông Phương cũng đã giết một người khác cầm dây, trên tay cũng đang cầm súng.
Tốc độ phản ứng của bọn họ rất nhanh, người của Lưu Khai Phong cũng không hề chậm, lập tức giơ súng bắn về phía Trần Đông Phương và Lý Thanh, anh trai hét về phía tôi: "Nằm xuống!"
Gần như cùng lúc đó, Liễu Thanh Từ cũng kéo tôi nằm xuống, sau khi kéo tôi, cũng đồng thời kéo Tiểu Thất và Thu Li. Hai người họ đang đứng cùng với chúng tôi ở khoảng cách gần mấy họng súng, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần có một khẩu súng lạc đạn, chúng tôi cũng xong đời.
Lý Thanh và Trần Đông Phương là đồng đội ăn ý, mỗi người đều khiêng một xác chết làm lá chắn trước mặt chúng tôi, sau đó họ nhanh chóng bắn vài phát vào đám đông, cũng không còn ý định chiến đấu nữa. Vừa rồi cơn bão vô cùng hỗn loạn, hai người họ lao vào một con dốc đầy tuyết, người của Lưu Khai Phong đang đuổi theo, nhưng tốc độ của bọn họ không thể đuổi kịp tốc độ của hai người này. Lưu Khai Phong hét lên: "Đừng đuổi nữa! Trực diện không giết được bọn họ đâu, chơi trò du kích, hai người họ có thể giết toàn bộ các người đó!"
Nói xong, ông ta tiếp tục nói: "Trói tất cả những người này lại! Tôn Trọng Mưu, không phải là tôi không tin cậu, cũng đừng nói là không cho cậu cơ hội, tôi có thể sống sót ra ngoài, rồi tính tiếp."
Nói xong, những người đó bắt đầu hành động, trói các cô gái lại với nhau, Bàn Tử vừa đóng vai pháp sư lúc nãy cũng bị trói như cục thịt.
Sự trốn thoát của Lý Thanh và Trần Đông Phương dường như khiến Lưu Khai Phong có chút lo lắng. Đây là điều không thể tránh khỏi, bởi vì hang động huyền thoại nắm giữ mọi bí mật cách chúng tôi không xa. Nếu hai người đó đến đó trước, vậy công sức của Lưu Khai Phong xem như là vô ích? Vì thế sau khi trói chúng tôi lại, ông ta để lại một số người cầm súng canh giữ chúng tôi, những người khắc bắt đầu đi về phía núi tuyết đầu rồng.
Không biết có phải do tôi nhạy cảm hay không, khi Na Đa đi ngang qua anh trai tôi, người đó nhìn anh tôi, dường như hai người họ đang giao tiếp bằng mắt.
----Đợi khi Lưu Khai Phong cùng người của ông ta đi cách chúng tôi 2-3km, Bàn Tử đột nhiên nói với anh trai: "Tôn Trọng Mưu, anh thật là nham hiểm, nhiều người như vậy, cứ thế mà mất mạng?"
Những lời nói này của Bàn Tử, anh trai không trả lời, người chịu trách nhiệm canh gác chúng tôi lập tức tái mặt khi nghe vậy, một người trong số họ giơ súng chĩa vào Bàn Tử và nói: "Anh nói gì!"
"Còn có thể nói cái gì? Các cậu có phải ngu không? Người sử dụng dao này còn lợi hại hơn hai người vừa rồi trốn thoát rất nhiều. Tại sao anh ta lại ngồi đó để bị các người trói? Nếu cái hang đó dễ vào như vậy, thì cái thành này có cần phải trống rỗng thế này không?" cho cái thành phố chết tiệt này Có trống không không?" Bàn Tử cười nói.
Bọn họ nghe xong, sắc mặt liền thay đổi. Anh ta lấy bộ đàm ra, định nói gì đó với những người kia, nhưng chưa kịp nói gì thì cả người anh ta đã đông cứng lại.
Anh trai tháo dây, lao tới bên cạnh người đó với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy, dùng lực bóp lấy cổ người đó, hai mắt người đó lồi ra, khóe miệng chảy máu, thấy anh ta đã chết, hai người còn lại giơ súng lên, nhìn anh trai với ánh mắt run rẩy: "Chúng tôi biết rằng chúng tôi không phải là đối thủ của anh. Chúng tôi đến đây để thực hiện nhiệm vụ. Hãy cho chúng tôi con đường sống. "
Anh trai quay đầu nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: "Cút."
Lúc này Bàn Tử đột nhiên nói: "Này!"
Tôi nhìn theo ánh mắt của Bàn Tử và nhìn thấy đám người Lưu Khai Phong đang bước đi.
Cơ thể của họ đang bị đốt cháy từng người một.
Bọn họ đang vùng vẫy.
Sau đó, vùng vẫy trong sự nổ tung.

Bình Luận

0 Thảo luận