Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 232: Sống Tại Tắt Đèn, Thành Tại Thắp Đèn (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-04 06:29:26
Tôi biết Bàn tử sẽ không dễ dàng nói ra, quả nhiên đúng như suy đoán, anh ta vừa nghe tôi hỏi vậy lập tức mắt la mày lém muốn trốn tránh. Tôi túm lấy tay anh ta hỏi: "Mau khai thật ra, Bàn gia anh đã quên suốt chặng đường chúng ta cùng nhau vượt qua mọi chuyện như thế nào rồi sao?"
"Được, Bàn gia nói thật cho cậu nghe, nhưng Diệp tử, cậu không được nói chuyện này ra cho bất kỳ ai nghe, bao gồm cả anh trai cậu. Cậu thề trước đi." Bàn tử nói.
"•T•ô•i thề, nếu tôi có nói cho ai khác..." Tôi giơ tay lên, còn chưa nói xong Bàn tử đã ngăn lại nói: "Sống tại tắt đèn, thành tại thắp đèn."
Câu nói này là Bàn tử ghé sát vào tai tôi nói rất nhỏ.
Tôi nghe xong mặt mũi lờ mờ thắc mắc hỏi Bàn t•ử•: "Có ý gì?"
Bàn tử chỉ vào vai trái của tôi nói: "Cậu đừng quên, cậu đã bị tắt một ngọn đèn, Quan Nhị gia cũng nói mệnh cách của cậu đầy quỷ khí."
Bàn tử nói vậy tôi cũng đã hiểu liền hỏi anh ta: "Lẽ nào ý Hoàng bì tử là tôi sống được là vì đã bị dập tắt một ngọn đèn, còn thành tại thắp đèn có ý nghĩa gì?"
Bàn tử cau mày nói: "Bàn gia tôi cũng không rõ lắm, nhưng thân thể cậu bao gồm cả một số thứ trong mệnh cách đều bị ẩn giấu đi cùng với ngọn đèn đã bị tắt. Thực ra có rất nhiều chuyện cho đến tận bây giờ cũng có thể dễ dàng thấy được, đặc biệt là lời của ông nội cậu hôm nay, cha cậu không chết thì cậu không sống nổi, cho nên trước kia chúng ta từng đoán cái chết của cha cậu là vì cậu không sai. Như vậy xem ra cha cậu và ông nội cậu đã hình thành một lời hứa, dùng mạng của cha cậu đổi lấy mạng của cậu, mà cách bảo vệ cậu có lẽ là thổi tắt một ngọn đèn hồn của cậu."
"Tôi vẫn chưa hiểu lắm." Tôi nói.
"Người tu luyện đạo, luyện đến một trình độ nhất định sẽ phải trải qua thiên kiếp, chỉ cần vượt qua được thiên kiếp là sẽ có thể thăng thiên làm thần tiên. Nhưng thiên kiếp chắc chắn đâu có dễ dàng vượt qua như vậy, không vượt qua được sẽ bị thiêu rụi thành tro, cho nên một số người tu đạo họ không muốn thăng thiên, chỉ muốn ở nhân gian hưởng thụ sự đãi ngộ của tiên nhân, cho nên họ sẽ dùng một cách đặc biệt để che đi linh khí của mình qua mắt trời đất. Có lẽ cái cách thổi tắt một ngọn đèn hồn của cậu cũng là một trong số cách này. Đối với người trong quỷ đạo thì làm được chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả cho nên có lẽ chính ông nội cậu đã thổi tắt ngọn đèn để bảo vệ cậu, nhưng nếu một khi ngọn đèn này được thắp lên, những khả năng đặc biệt trong người cậu sẽ dần dần lộ ra đó chính là thành tại thắp đèn." Bàn tử nói.
"Vậy anh còn do dự cái gì? Mau giúp tôi thắp đèn. Thắp rồi tôi sẽ thành đại hiệp, còn chuyện gì mà không giải quyết được chứ?" Tôi hỏi.
Bàn tử lườm tôi một cái nói: "Trước kia Bàn gia tôi có cách để giúp cậu thắp lên, nhưng bây giờ cậu có nói tôi giúp tôi cũng không dám, nhỡ đâu đèn hồn vừa được thắp lên thiên kiếp đột nhiên tới, đừng nói đến chín đạo thiên lôi, một quả sét giáng xuống thôi cũng đủ để khiến cậu bốc hơi rồi. Hiện tại thân thể của cậu vẫn còn quá yếu, đợi sự việc ở đây được giải quyết tôi sẽ dắt cậu đi gặp sư phụ tôi, với khả năng của ông ấy nhất định có thể nhìn ra được cách thức ông cậu đã làm với cậu."
"Không phải anh nói sư phụ anh ngao du tứ hải đến anh cũng không tìm được hay sao?" Tôi cười hỏi Bàn tử.
"Vậy cũng phải ngao du tứ hải mà tìm chứ sao?" Bàn tử thẹn t•h•ù•n•g nói.
Đúng lúc này xe của Lý Thanh đã dừng lại bên cạnh chúng tôi, thấy Bàn tử cũng đi cùng thì cảm thấy hơi bất ngờ. Tôi nói với anh ta: "Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, một mình tôi cảm thấy không được an toàn cho nên nhờ Bàn tử đi cùng cho chắc."
Vốn dĩ câu nói này của tôi chỉ là mượn cớ, ai ngờ sắc mặt của Lý Thanh bỗng tối sầm lại rất khó coi. Tôi biết chắc chắn anh ta cho rằng tôi không tin tưởng anh ta, liền mở cửa xe ngồi lên xe rồi hỏi: "Vết thương của anh sao rồi?"
"Không sao, tôi biết chừng mực." Lý Thanh nói.
Vốn dĩ giữa tôi và Lý Thanh đã khá lúng túng giờ lại thêm câu nói vừa nãy làm cho bầu không khí càng trở nên khó chịu, Cả đoạn đường không ai nói với ai câu nào, vào tới nhà khách trong trấn Trần Đông Phương đã đợi tôi ở ngoài phòng khách.

Bình Luận

0 Thảo luận