"Anh đừng có dùng đôi mắt âm dương quái khí ấy nhìn tôi, anh thừa hiểu mà, tôi chẳng biết gì cả, tôi mà biết thì sớm đã trốn đi thật xa rồi, lại còn dám ở đây chờ Quan Nhị gia đến ư?" Tôi trừng mắt với Bàn tử. Thực ra tôi còn hy vọng Bàn tử giúp tôi giải thích nghi hoặc, ai ngờ anh ta lại đi nghi ngờ tôi luôn.
"Bàn gia tôi không tin là cậu không biết." Bàn tử nói.
"Anh còn không hiểu tôi à?" T·ô·i có chút mất kiên nhẫn, vừa mới suýt bị Thanh long yển nguyệt đao chém sợ muốn bay nửa cái mạng, khó khăn lắm mới nhặt được toàn mạng quay về thì lại tới lượt anh ta tới chất vấn, ý gì đây?
Bàn tử nhận ra sự giận dỗi của tôi cười: "Được, Bàn tử tôi biết cậu là một con thỏ trắng ngây thơ cái gì cũng không biết không hiểu, nhưng cậu cũng đừng trách Nhị gia, theo như Nhị gia nói thì cầm đao chém cậu cũng bình thường thôi, nhưng cậu cũng không uổng công sợ mất mật một chuyến, ít ra cũng biết được cậu có vấn đề."
"Anh mới có vấn đề ấy." Tôi vặc lại.
"Ý tôi không phải vậy, trước kia tôi từng nghe cậu nói lúc mẹ cậu còn đang mang thai cậu thì cha cậu Diệp Thiên Hoa đã chết. Tôi nói câu này cậu đừng để bụng, nhưng Tặc vương, nói không chừng cái chết của cha cậu là do cậu khắc chết." Bàn tử nói.
Tôi nghe câu này xong thì đứng phắt dậy chất vấn Bàn tử: "Anh nói vậy là ý gì, nói thế mà cũng nói được sao?"
Bàn tử rít một hơi thuốc, khoác vai tôi nói: "Xem kìa, cậu lại kích động rồi. Bàn tử tôi chưa học qua trường lớp nên khả năng biểu đạt còn hạn chế. Ý tôi là cái chết của cha cậu rất có thể liên quan đến cậu. Lấy ví dụ, cha cậu vì để cậu được sinh ra đã đắc tội với người nào đó, nên người đó đã giết ông ấy, khả năng cao là như vậy. Cậu nghĩ mà xem, cha cậu thân thủ rất lợi hại, tại sao ông ấy đến Phục Địa Câu còn chưa làm được gì đã chết rồi? Hơn nữa cha cậu là chấp hành mệnh lệnh đặc biệt từ quân đội rồi quay về, sau khi quay về đã cưới mẹ cậu rồi sinh ra anh trai cậu cho đến khi anh ấy lên ba tuổi, như vậy ít ra cũng phải hơn bốn năm thậm chí lâu hơn. Tại sao trong mấy năm này không xảy ra vấn đề gì, lại cứ phải là lúc mẹ cậu đang mang thai cậu mới chết, trong chuyện này liệu có phải có nhân quả liên quan gì? Bàn tử tôi biết nói như vậy có chút khiên cưỡng, nhưng chúng ta hiện giờ không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào, chúng ta không tự mình đi tìm thì không ai nói cho đâu."
Nghe Bàn tử giải thích tôi cũng từ từ hiểu ra ý của anh ta, cũng cảm thấy rất có khả năng này, nhưng nếu nói vì tôi mà cha tôi mới bị giết thì ít ra sự tồn tại của tôi cũng phải vào hàng đặc biệt, như kiểu long chủng chứ? Nếu nói vận khí của tôi rất tốt hoặc tôi là người rất lợi hại, như vậy còn có khả năng cha tôi nguyện chết vì một đứa con ưu tú. Nhưng nhìn tôi bây giờ đi, con mẹ nó là một thằng quan quèn ở Phục Địa Câu, nếu không gặp được Hàn Tuyết thì có lẽ còn chẳng tìm được đối tượng kết hôn, cha tôi sẽ vì đứa con như vậy mà chết? Vậy tôi cũng chẳng xứng với cái danh xưng Hà Nam Vương trong lời của Trần Đông Phương.
"Được rồi, đừng nói cái này nữa, chuyện Thành Hoàng thần rốt cuộc là chuyện gì? Cái gì mà người dương gian lo chuyện m ti? Tôi thấy anh sờ tay ông ta một cái mà giật đùng đùng lên, tay ông ta có điện à·?·" Tôi hỏi Bàn tử.
Bàn tử vốn đang khoác vai tôi nghe tôi hỏi vậy mặt mũi biến sắc có chút khó coi rụt tay lại nói: "Tôi vốn cho rằng ông ta là người cõi âm, nhưng khi sờ tay lại thấy rất ấm dọa tôi nhảy dựng cả lên. Tôi không ngờ những năm này vậy mà lại có âm ti của dương gian. Những năm về trước chiến tranh loạn lạc thường chết rất nhiều người, m sai ở cõi âm bận sấp mặt không lo xuể nên tìm một số pháp vương ở dương gian để làm đỡ nhiệm vụ này. Nói đơn giản là cõi âm tìm một số người ở dương giới đảm nhận một số công việc tạm thời, nhưng những người này đều không danh không phận, chỉ là giúp đỡ m sai thì sẽ tích chút công đức dưới cõi âm, kiếp sau nếu có đầu thai chuyển thế sẽ được ghi nhớ thêm công đức gọi là âm đức. Chứ còn người cõi dương lại đi đảm nhiệm chức thành hoàng ở cõi âm thì không thể."
"Cái gì? Sao lại không t·h·ể·? Vậy cái người đó là mạo danh sao?" Tôi hỏi Bàn tử.
"Có thể giả mạo trước mặt tôi với cậu, chẳng lẽ lại có thể qua mắt được Quan Nhị gia sao? Thành Hoàng đó là thật, người cõi dương nhưng đảm nhiệm công việc cõi âm trong ngắn hạn Bàn tử tôi đã thấy qua không ít, nhưng làm chức Thành Hoàng này thì đây là lần đầu tiên tôi thấy. Trước đó tôi cũng có nghe nói qua rằng có người của một môn phái, họ tu luyện quỷ đạo, phương pháp họ tu luyện pháp công vô cùng đặc thù, có thể tự do ra vào hai cõi âm dương, nghe thì có vẻ giống như tu luyện ở cả hai giới. Đạo hạnh của bọn họ ở dương gian vô cùng cao thâm, đồng thời ở âm giới cũng có tu vi, lăn lộn ở hai giới âm dương, tích công đức ở dương gian, tích âm đức ở âm giới, tu vi cao thâm khó lường. Loại người này ở cả hai giới đều có địa vị không tầm thường, không phải trước kia truyền thuyết nói có vị tướng còn có thể đem âm binh đi đánh trận sao? Chính là loại người đó, người trong quỷ đạo." Bàn tử chau mày.
"Vậy không phải đều cực kỳ lợi hại sao? Người của môn phái này không phải sớm đã thống trị thiên hạ rồi sao?" tôi nhìn Bàn tử hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận