Mặc dù người đàn ông này đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ, nhưng ba người nhìn thoáng qua vẫn có thể biết người đàn ông đó là ai, chính là người đầu tiên bước vào cổng đá Diệp Thiên Hoa, lúc này Diệp Thiên Hoa và con rắn lớn đang nhìn nhau. Chính vì sự xuất hiện của Diệp Thiên Hoa mà con rắn đã ngăn các xác chết tấn công ba người họ.
"Anh Thiên Hoa !" Trần Đông Phương kích động kêu lên.
"Các cậu mau ra ngoài, đừng bao giờ tới nơi này nữa, nó sẽ tha cho các cậu." Lúc này, cha tôi Diệp Thiên Hoa không đáp lại Trần Đông Phương, mà là nói như vậy.
Tuy rằng hiện tại ba người họ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cũng biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp, huống chi vừa rồi suýt chút nữa mất mạng, A nhìn chằm chằm vào cha tôi Diệp Thiên Hoa, sau đó kéo Trần Đông Phương và Đường Nhân Kiệt chuẩn bị ra ngoài.
Vừa chuẩn bị rời khỏi, cánh cửa đá đột nhiên "ầm" một tiếng bay lên, tiếng "ầm" chắc chắn là tiếng nổ, ba người phản ứng nhanh nhưng vẫn bị gợn sóng to hất văng ra rất xa, sau đó Trần Đông Phương ngẩng đầu lên,nhìn thấy rất nhiều người mặc đồ bảo hộ bước vào. Những người này thoạt nhìn có vẻ được đào tạo bài bản, sau khi bước vào, họ bắt đầu dùng súng nước bắn vào các xác chết. Sau khi nước chạm vào xác chết, nó sủi bọt một lúc và tỏa ra mùi hôi thối, nhìn qua là biết thứ họ phun ra là axit sunfuric.
Đạn không thể tiêu diệt được những xác chết thối rữa này, nhưng chúng bị ăn mòn bởi axit sunfuric nồng độ cao này, trong chớp mắt, chúng tan chảy thành mủ và chảy vào trong ao máu. Những người mặc đồ bảo hộ mang theo những thùng axit sunfuric vẫn đang tiếp tục dọn dẹp chiến trường và dọn dẹp những xác chết thối rữa. Lúc này, một số người mặc bộ đồ bảo hộ tiền về phía A.
Tình huống này xảy ra quá đột ngột, đừng nói đến Trần Đông Phương, thậm chí ngay cả A cũng có chút không phản ứng kịp. Sau khi nhóm người dẫn đầu đi tới, họ tháo khẩu trang ra, một người đàn ông trung niên mập mạp đưa tay về phía A. A cũng hơi đờ đẫn đưa tay ra và bắt tay người đó. Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: "Kế hoạch A hiện tại được chúng tôi tiếp quản, các cậu có thể rút lui."
"Ồ?" A hỏi.
Sau đó, người đàn ông trung niên vẫy tay, một người đàn ông khác cầm một tập tài liệu đỏ đi đến và nói: "Nhìn rõ chưa?"
A gật đầu, cười khổ không nói gì. Lúc này, mấy người lính cầm súng vây quanh cha tôi, Diệp Thiên Hoa, còng tay ông, sau khi còng tay ông, vẫn lo lắng, dùng sợi dây trói ông lại như trói bánh, cuối cùng họ đưa tay tháo mặt nạ của cha tôi ra.
Người đàn ông mập bước tới, vỗ vai cha tôi và nói: "Tôi biết ông là người từ Quỷ Đạo."
Cha tôi nhìn quanh và thấy rằng những người lính tiến vào hiện đã dựng rất nhiều các họng súng lớn sau khi x•ử lý các xác chết, họng súng nhắm thẳng vào con rắn lớn trong nước.
"Ông sẽ làm hại bọn họ đó! Đừng chạm vào nó! Hãy đi ngay, vẫn còn kịp!" Cha tôi hét lên với ông mập.
"Ông nghĩ đến mình trước đi." Người đàn ông mập cười nói, trên mặt ông ta luôn mang theo nụ cười, nhìn như thể rất tự tin.
Lúc này, cha tôi hét lên với A: "Mau ngăn cản ông ta, cản tên ngốc này lại! Ông ta sẽ hại chết tất cả những người ở đây đó!"
A nhìn cha tôi, cuối cùng đi về phía người đàn ông mập, nói mấy câu rồi quay lại, lắc đầu với cha tôi nói: "công việc ở đây đã được ông ta tiếp quản, là ý của lãnh đạo. "
Ngay khi A vừa dứt lời, người đàn ông mập vung tay lên, tất cả các hongj súng to đều bắn về phía con rắn lớn, con rắn lớn tuy to lớn nhưng dưới sự tấn công của thuốc súng nó không hề chống trả chút nào. Chưa kể người đàn ông này đã chuẩn bị kỹ càng, hỏa lực rất lớn lần lượt dội xuống, con rắn lớn không ngừng kêu gào, t•i•ế•n•g kêu rất thảm thiết, mặc dù lúc này người đứng trên bờ nhìn, cảm giác như không có thật, nhưng có thể cảm thấy nó rất đau đớn.
Khi đợt pháo kích thứ ba hoàn thành, một xác rắn khổng lồ nằm trên mặt nước, đôi mắt rắn to lớn trợn tròn dường như đang nhìn chằm chằm vào những người trên bờ như thể chết không nhắm mắt, trông vô cùng hung dữ.
"Đây chính là ý ông nói tất cả mọi người đều sẽ chết sao? Ngoại trừ những lời lừa gạt người khác, ông còn có bản lĩnh gì? Đây không còn là thời đại xưa nữa đâu!" Người đàn ông mập quay lại và chế nhạo cha tôi.
Cha tôi không đáp lại, ông cứ nhìn chằm chằm vào xác con rắn trên mặt nước, khi người đàn ông mập nhìn thấy ánh mắt của cha tôi, ông ta tưởng rằng c•o•n rắn vẫn chưa chết và định tiếp tục cho nổ súng. Ai biết xác rắn trên mặt nước vốn đã bất động, bây giờ nó cựa quậy, con rắn phát ra một tiếng rít buồn bã, âm thanh này không phải là đau đớn hay thị uy, đầu rắn của nó hướng về phía trên đỉnh núi. ... Tảng đá xanh đó.
Mọi người đều hướng mắt về con rồng trên đó.
Trần Đông Phương lúc đó có một suy nghĩ táo bạo và kỳ lạ - con rắn lớn này có phải đang cầu cứu con rồng trong tảng đá xanh không?
Câu trả lời sẽ được bật mí ngay lập tức!
Tảng đá xanh khổng lồ trên mặt ao xanh phát ra ánh sáng xanh lục giữa tiếng gầm của con rắn lớn, ánh sáng xanh lục này chói mắt đến mức khiến người khác không thể mở mắt nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận