Người dịch: Hàn Lam
.
"Hả? Anh đang nói cái quái gì vậy?" Tôi bị Bàn Tử làm cho mơ hồ.
"Bàn gia tôi thật sự lo lắng cho chỉ số IQ của cậu đó, Đạo Ngọc Hoàng g.i.ế.t Quách Trung Dung, việc mà những người còn lại của Quỷ Đạo muốn làm, đó chính là che giấu bí mật mà Đạo Ngọc Hoàng muốn biết, cậu thử nghĩ mà xem, sau khi Quách Trung Dung chết, Quỷ Đạo, đặc biệt là những môn nhân của Quách Trung Dung sẽ làm những gì?" Bàn Tử hỏi tôi.
"Báo thù?" Tôi nói một cách mông lung.
"Cậu đúng thật là heo mà, Bàn gia tôi gợi ý cho cậu lần cuối cùng, giả sử như Quỷ Đạo có cách khiến người ta cải tử hoàn sinh, liệu họ có khiến cho một kỳ tài có một không hai gây nên một trận gió giục mây vần Quách Trung Dung sống lại không? Thứ mà Đạo Ngọc hoàng muốn, đó là cách làm cho Quách Trung Dung sống lại của Quỷ Đạo, mà Quỷ Thợ May này cũng đã nói một câu đó là Ông ta sẽ trở về, ông ta này, liệu có phải là Quách Trung Dung không? Cộng với việc ngày hôm nay Tôn Tòng Văn quỳ xuống với cậu, cho nên có lúc Bàn gia tôi không khỏi suy nghĩ, liệu cậu có phải là Quách Trung Dung chuyển thế mà Quỷ Đạo muốn phục sinh hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như cũng không giống như vậy lắm, nếu như cậu là Quách Trung Dung chuyển thế, sự việc hoàn toàn sẽ không đi theo hướng như vậy, cho nên theo như Bàn gia tôi nghĩ, cậu chắc chắn là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch khiến Quách Trung Dung sống lại của Quỷ Đạo, thậm chí có khả năng là có mối liên hệ trực tiếp." Bàn Tử nói.
Lời Bàn Tử nói khiến tôi cảm thấy ít nhiều gì cũng có thể nắm bắt được chút gì đó, nhưng lại hình như là không nắm bắt được tinh túy, hơn nữa lúc Bàn Tử đang nói những chuyện này, bản thân chắc là cũng đang trong trạng thái hỗn độn, bây giờ mà nói tình hình phức tạp khiến mỗi một người chúng tôi đều đang tự suy diễn, suy diễn ra một sự thật, nhưng sự thật rốt cuộc là gì thì không ai biết được.
Nhưng điều không thể không nói đó là, hôm nay Bàn Tử dùng phù chú giúp tôi tạm thời thắp lên thiên đăng, cái quỳ kia của Tôn Tùng Văn thật sự đã nói được rất rõ vấn đề, trên người tôi rốt cuộc là có bí mật gì, mà có thể khiến cho một đại lão của Tôn gia đã bán đứng Quỷ Đạo phải quỳ xuống với tôi chứ?
Tôi với Bàn Tử ở bên ngoài nói chuyện một hồi, rồi đi vào trong nhà, sau đó thì mạnh ai người nấy nằm trên sô-pha ngủ một giấc, lúc ngủ dậy thì trời đã nhá nhem tối, chúng tôi dậy cũng là vì Tôn Liên Thành quay về, cậu ta mang theo mấy khẩu súng về, còn có mấy băng đạn nữa, đều dùng giấy dầu để bọc lại, cái thứ này tuyệt đối là hàng cấm, nhưng từ trước đến giờ vẫn có cái kiểu như chợ đen, dựa vào năng lực của Tôn Liên Thành Tôn gia để có thể sắp xếp được thì cũng không có gì là kỳ lạ, Bàn Tử thử súng, sau đó hỏi tôi với Tiểu Thất: "Biết cách dùng không?"
Tiểu Thất khẽ gật đầu rồi nói: "Trước đây tôi có đi bắn súng ở sân tập mấy lần, biết cách dùng."
Còn tôi thì lắc đầu rồi nói: "Tôi không biết thật."
Bàn Tử thành thục cầm súng lên, nhét đạn vào súng đều làm một mạch rất thành thạo, dường như trên thế gian này không có thứ gì mà Bàn Tử không biết, sau khi Bàn Tử thị phạm cho tôi mấy lần, tôi cảm thấy cái thứ này thật ra cũng cực kỳ đơn giản, Bàn Tử cười rồi nói: "Cậu cho rằng nó giống với mấy khẩu súng đồ chơi mà cậu chơi lúc nhỏ sao? Thôi vậy, Bàn gia tôi cũng chẳng trông mong gì ở cậu, chỉ là giữ để phòng thân mà thôi, cầm lấy đi, đừng đến lúc đó lại tự chĩa súng tự bắn mình là được."
Chúng tôi chia nhau mỗi người một khẩu súng và hai băng đạn, sau đó để chắc ăn, Tôn Liên Thành tìm một bộ cờ vua rồi một lần nữa mô phỏng lại kết cấu trang viên của Tôn gia để xác định đường đi, cuối cùng Tôn Liên Thành nói: "Tuy rất muốn mọi người sẽ thành công, nhưng vẫn không thể không nhắc nhở mọi người rằng an toàn là trên hết, một khi phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, thì phải kịp thời rút lui nhé."
Buổi tối chúng tôi chỉ ăn một bữa qua loa, sau đó Tôn Liên Thành lái xe, một lần nữa đưa chúng tôi đến sơn trang của nhà họ Tôn ở dưới chân núi, trời vừa tối thì bên trong sơn trang này đều tối đen như mực, những chỗ sáng thì đều treo đèn lồng màu đỏ, trông có chút quạnh quẽ, thậm chí ít nhiều cũng có bầu không khí kì dị, chúng tôi dừng xe ở chỗ xa xa, đợi mãi cho đến khoảng một hai giờ sáng, Tôn Liên Thành nói: "Cũng sắp đến lúc rồi, nhớ nhé, nhất định phải chú ý an toàn."
"Cậu chính là biến số lớn nhất trong lần hành động này của chúng tôi đấy." Bàn Tử nhìn Tôn Liên Thành một cách đầy ẩn ý rồi nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận