Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 542: Bầy Sói (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Lúc con sói đó đi về phía mảng tuyết, nó bước đi vô cùng dè dặt, sói núi tuyết đúng thật là rất tinh khôn, con sói này hình như là lính trinh sát trong bầy sói. Nó bước tới chỗ mảng tuyết vô cùng cẩn thận, dùng mũi ngửi ngửi thứ, rồi lại nhìn ngó xung quanh, cuối cùng, nó ngẩng đầu lên phát ra một tiếng hú dài, lúc này, cái đàn những đốm màu xanh lục kia mới chạy về phía chúng tôi, chẳng bao lâu sau, hai mươi mấy con sói màu xám xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.
Ngay chính giữa bầy sói này, có một con sói có thân hình cực kì cao to, trên đầu của con sói này thậm chí còn có một vết sẹo thật sâu, dáng vẻ trông cực kỳ hung hãn, đặc biệt là trong đôi mắt màu xanh của nó chứa đầy sự hung ác, con sói này thoạt nhìn là biết ngay nó là sói đầu đàn. Sau khi đàn sói bước đến chỗ đất bị nhuốm máu, bọn chúng bắt đầu ngửi trên đất.
Tiếp theo đó, dưới sự quan sát của chúng tôi, bọn chúng đột nhiên chạy đến một hướng khác, tôi giật mình một cái, còn Trần Đông Phương vào lúc này thì gần như nhảy lên rồi nói: "Không xong rồi! Bọn chúng đang hướng về phía đám người của Tiểu Thất!"
Lúc này lực lượng chiến đấu nòng cốt của bọn tôi đều tập trung chỗ chúng tôi hết, còn bên kia chỉ có Tiểu Thất với Thu Ly, còn có một Bàn Tử sống chết chưa rõ, một bầy sói như thế này xông qua đó, gần như trong chớp mắt có thể xé ba người bọn họ thành từng mảnh! Trần Đông Phương nắm lấy con dao hét lên một câu: "Lý Thanh! Xông lên!"
Thật ra thì căn bản là không cần Trần Đông Phương gọi, Lý Thanh đã nắm chặt con dao, dùng một tốc độ vô cùng kinh người xông về phía bầy sói kia. Bầy sói đó vốn dĩ đang còn đi về phía căn cứ của chúng tôi, sau khi nhìn thấy Lý Thanh, con sói đầu đàn tru lên một tiếng, bầy sói lập tức chuyển hướng quay đầu lại xông về phía Lý Thanh.
"Các Lạt Ma sẽ chăm sóc cậu cẩn thận, tôi chạy ra giúp cậu ta." Liễu Thanh Từ nói.
Cô ta vừa nói như vậy, tôi liền kéo cô ta lại, lắc đầu với cô ta rồi nói: "Đừng! Cô cứ ở đây đi, để tôi đi!"
"Cậu vẫn còn yếu lắm, sau này còn rất nhiều cơ hội để cậu bảo vệ tôi." Liễu Thanh Từ cười với tôi, sau đó hôn nhẹ lên trán tôi một cái rồi nói: "Cũng đến lúc để cậu được diện kiến sự lợi hại của người phụ nữ của cậu rồi."
Nói xong, Liễu Thanh Từ kéo dây kéo chiếc áo khoác ra, cô ta rút từ chỗ eo ra một thanh kiếm mềm, sau đó, cô ta giơ thanh kiếm này lên, bắt đầu tăng tốc xông vào giữa đàn sói.
Kích cỡ của sói núi tuyết rất to, sức chiến đấu cũng vô cùng hung hãn, thân thủ của Trần Đông Phương với Lý Thanh rất tốt, sau khi Liễu Thanh Từ gia nhập vào trận chiến, hình thức lập tức trở nên khác đi, thân hình của cô ấy vô cùng linh hoạt, thanh đoản kiếm trong tay vung vẩy giống như một con rắn bạc, con sói chỉ cần đến gần thì lập tức bị thanh kiếm đó cứa lên trên người một vết thương.
Tuy họ chỉ có ba người, nhưng tạm thời sau khi xông vào bầy sói, ba người họ hình như vẫn đang chiếm thế thượng phong một chút, nhưng cảnh đẹp chóng tàn, bầy sói vốn dĩ bị phá nát trận hình, nhưng sau khi con sói đầu đàn cất một tiếng tru dài, chúng bắt đầu thay đổi trận hình, bọn chúng không còn chiến đấu mỗi con một kiểu nữa, mà chia thành mấy nhóm, mỗi nhóm gồm mấy con vồ vào một người, cứ như vậy, rõ ràng là có thể cảm thấy được ba người bọn họ chớp mắt sẽ bị yếu thế hơn. Nhưng cho dù như vậy, trong tình hình là trong tay ba người bọn họ đều có vũ khí, bầy sói vẫn không thể nào đến gần họ được.
Mà ngay vào lúc này, con sói đầu đàn đó lại một lần nữa cất một tiếng tru dài, tiếng hú của nó giống như là đang chỉ huy cả bầy tác chiến, bầy sói đó lại một lần nữa thay đổi trận hình, hai mươi mấy con sói bắt đầu quây lại thành một vòng tròn, dồn ba người họ vào chính giữa, trong ánh mắt của từng con sói đều chứa đầy sự lạnh lùng, hình như chỉ chờ con sói đầu đàn hạ lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ xông tới xé nát ba người Trần Đông Phương thành từng mảnh.
Con sói đầu đàn là quan trọng! Chỉ cần xử lý được con sói đầu đàn, những con còn lại đều dễ giải quyết!
Tuy là tôi lập tức ý thức được điều này, nhưng tất cả giống như Liễu Thanh Từ nói, con sói đầu đàn không hề tham chiến, nó chỉ đứng ở xa xa để chỉ huy, ba người họ muốn giết chết con sói đầu đàn, thì bắt buộc phải đột phá được vòng vây của bầy sói, mà trong tình huống thế này muốn đột phá khỏi bầy sói gần như là một chuyện không thể nào.
Ngay vào lúc lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi đột nhiên nhìn thấy Thu Ly từ bên đó đi qua, cô ấy vừa nhìn thấy bầy sói ở bên này thì nhanh chóng sờ ngay chỗ eo rồi rút ra một khẩu súng bằng vàng, tôi lập tức chạy ngay về phía cô ấy, cô ấy phát run nhìn tôi rồi mắng: "Tại cậu cả! Bây giờ phải làm sao đây?"
"Mau xử lý con sói đầu đàn! Giết chết nó thì tất cả sẽ được giải quyết!" Tôi nói.
"Ngu xuẩn, ở nơi như thế này, tôi mà nổ súng là lở tuyết đấy!" Thu Ly trừng mắt với tôi một cái.
Mà vào lúc này, con sói đầu đàn đó tru một tiếng dài, bầy sói đó đột nhiên hành động, hai mươi mấy con sói, từ tứ phía xung quanh xông vào ba người bọn họ, ba người họ tuy là bây giờ đang đâu lưng vào nhau quây lại thành một hình góc, nhưng tôi có thể cảm nhận được, họ căn bản không thể nào chống chọi được mấy đợt tấn công của bầy sói, ngã xuống dưới răng nanh của bầy sói gần như chỉ là vấn đề thời gian!
"Mặc kệ đi, không còn thời gian nữa đâu! Tài bắn súng của cô thế nào? Bắn đi!" Tôi nói với Thu Ly.
"Cậu điên rồi à?!" Thu Ly quát.
"Tôi bảo cô bắn đi! Ai cũng không được chết!" Tôi nói.
Thu Ly trừng mắt với tôi một cái, rồi cắn chặt răng, sau đó, tôi chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, tiếng súng này vang lên trong một môi trường rộng thênh thang thì vang dội như vậy. Lúc tiếng súng vang lên, tôi nhìn thấy trên đầu của con sói đầu đàn kia bắn tung lên một đóa hoa tuyết, con sói đầu đàn đó quay đầu lại, đôi mắt màu xanh lục của nó đang nhìn về phía hai chúng tôi!
Nó vậy mà vẫn chưa chết!
Một tiếng súng nổ này của Thu Ly, không những không giết chết được nó, mà ngược lại còn chọc nó nổi điên! Nó bắt đầu xông về phía hai chúng tôi! Thu Ly nghiến chặt răng lại bắn thêm mấy phát súng nữa, nhưng có thể việc con sói đầu đàn này xông đến khiến cả người cô ta trở nên hoảng loạn, mấy phát súng đó vậy mà chẳng có phát nào bắn trúng, còn tốc độ của con sói đầu đàn đó thì cực kì nhanh, gần như là trong chớp mắt, con sói đó đã đến trước mặt chúng tôi, tôi đẩy Thu Ly ra một cái, cầm lấy con dao, tôi quyết định liều mạng với con sói này.
Ngay vào lúc cơ thể của con sói đó đã chồm lên, tôi thậm chí còn ngửi thấy được cả mùi hôi thối bốc ra từ miệng nó, tôi đột nhiên lóa mắt một cái, sau đó thì con sói này phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi ngã xuống đất, trên cái đầu của nó, có cắm một thanh trường đao.
Tôi nhìn về phía mà thanh đao này bay tới, tôi nhìn thấy có một người mặc nguyên một bộ đồ đen, đang còn chầm chậm bước về phía chúng tôi.
Đó là anh trai tôi, Tôn Trọng Mưu.

Bình Luận

0 Thảo luận