Anh trai đang đứng bên đó từ từ bước tới, trong tay anh ấy cầm chặt con dao. Đám người bên Lưu Khai Phong dường như biết được sự lợi hại của anh ấy nên lúc anh trai tôi bước về phía họ, đám tay chân đó lập tức dàn trận đứng chắn phía trước Lưu Khai Phong.
Anh ấy bước ngày càng gần.
Một trăm bước.
Năm mươi bước.
Lưu Khai Phong chậm rãi nheo mắt lại, vung tay bắn một phát súng xuống ngay phía trước chân anh trai. Ông ta cười lạnh hỏi: "Tôn Trọng Mưu phải không? Ngọc Hoàng đạo đúng là một lũ phế vật, không thể giết được cậu với lão Lục gù. Dừng ở đó đi, mạng em trai cậu đang nằm trong tay chúng tôi. Tôi biết lão Lục gù đã nhận cậu làm đệ tử, nhưng đao pháp của cậu vẫn còn kém xa so với ông ta, vẫn phải tiến gần trong vòng năm mươi bước mới tấn công được. Lão Lục gù của năm đó chỉ cần trong vòng ba trăm bước, tay cầm dao người ta cầm súng mà ông ta có thể mười bước giết một người."
"Ông muốn hợp tác thế nào?" Anh trai dừng lại nói. Tôi có thể nhìn thấy được sự phẫn nộ của anh ấy.
"Nếu tiểu tử này đã là chìa khóa, thì các người đưa chúng tôi đến nơi đó, vào trong đó lấy được thứ mà tôi cần, trước mắt chỉ cần nhiêu đó thôi. Còn vụ long nguyên trong mười hai hang quỷ thì đợi khi chúng ta quay về nói sau." Lưu Khai Phong cười nói.
"Được, tôi đồng ý." Anh trai nói.
"Tôi thích giao thiệp với người sảng khoái như vậy." Lưu Khai Phong cười nói.
"Ông đã để cổ trùng bò vào người cậu ta rồi, giờ đã có thể thả cậu ấy ra chưa?" Lúc này Trần Đông Phương và Bàn tử cùng đi tới nói.
Tôi lo lắng nhìn Na Đa. Hiện giờ tôi thực sự không sợ cổ trùng hay đám súng của Lưu Khai Phong bởi tôi có thể cảm nhận được nếu thắp đèn hồn lên thì tất cả đều không thành vấn đề. Vấn đề hiện tại chính là Na Đa có chịu thả tôi hay không, giờ xem ra bọn họ sẽ không lấy mạng tôi, nhưng cái cảm giác phải làm tù binh thật sự không dễ chịu.
Dường như Na Đa rất tự tin về cổ trùng của mình. Anh ta quay đầu nhìn Lưu Khai Phong đáp: "Có thể thả người, lão Lưu ông cứ yên tâm, nếu bọn họ muốn giở trò gì tôi có thể tùy ý lấy mạng anh ta."
Lưu Khai Phong gật đầu nói: "Những người chơi cổ trùng các cậu tôi vẫn rất có lòng tin. Cậu nói sao thì làm vậy, nhưng lần này tôi không cho phép xảy ra sai sót. Nếu còn giống lần trước thì cậu tự biết sẽ có hậu quả thế nào."
Na Đa mỉm cười nói: "Yên tâm đi, nơi này không giống với nơi đó."
Nói xong Na Đa trực tiếp đẩy tôi một cái tới bên cạnh anh trai. Anh ấy một dao đã cắt toàn bộ dây thừng trên người tôi xuống sau đó kéo tôi trở lại phía trước đạo quán. Trần Đông Phương và Bàn tử lúc này cũng lui về sau.
Liễu Thanh Tư cau mày đi tới hỏi: "Cổ trùng của cái người đó rất lợi hại, cậu không sao chứ?"
Thu Li cũng nói: "Nhanh khều họng xem có thể nhổ ra được không."
"Đã vào trong bụng rồi nhổ ra thế nào được. Bàn tử đưa tôi một lá bùa, chỉ cần tôi thắp đèn hồn để máu trong cơ thể biến thành máu vàng là mọi việc sẽ được giải quyết. Cái gì mà rết vàng cứt chó gì, đều phải chết hết." Tôi nói.
"Bàn gia tôi cũng nghĩ vậy đấy, Na Đa đó rốt cuộc vẫn xem thường Diệp tử nhà chúng ta." Bàn tử cười, nói xong anh ta đang muốn lấy lá bùa từ trong cái túi bảo bối của mình thì bị anh trai ngăn lại: "Vu sư Miêu Cương và cổ trùng có cảm ứng tâm linh, chỉ cần cổ trùng chết anh ta lập tức biết."
"Con rết đã vào trong nội tạng Diệp tử rồi, không giết nó ngay định để đó chờ ăn tết hay gì?" Bàn tử hỏi.
Rõ ràng Trần Đông Phương hiểu được ý của anh trai, ông ta nhìn anh ấy bằng ánh mắt tò mò hỏi: "Cậu thực sự muốn hợp tác với Lưu Khai Phong là bởi vì cái người Miêu Na Đa đó?"
Anh trai gật đầu nói: "Vạn thi trận dưới Thần Nông Giá, thi vương bên dưới mười hai hang quỷ ở Phục Địa Câu, bao gồm cả cổ trùng ở nơi này, đều có mối liên hệ rất lớn đối với người Miêu. Na Đa này chắc chắn không chỉ đơn giản là con chó phục vụ dưới trướng Lưu Khai Phong."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận