"Tôi biết chứ, cô Ngốc chắc chắn sẽ tới. Vấn đề là sau khi tới hỏi được mọi chuyện rồi thì sao? Xử lý như thế nào nữa?" Tôi hỏi.
"Chuyện này cậu không cần phải lo, Bàn gia tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, nhưng giờ vẫn phải giữ bí mật, giờ mà nói ra là không còn linh nghiệm nữa." Bàn tử thần thần bí bí nói.
Tôi chỉ muốn đạp cho anh ta một cái, đã đến lúc nào rồi mà còn thần bí nữa?
Chúng tôi mang theo cái thi thể này giờ mà về nhà thì chắc chắn không ổn, chưa nói sẽ dọa đến ai mà ngay chính bản thân tôi cũng thấy sợ, cho nên chúng tôi trở về ủy ban thôn. Vốn dĩ muốn ngủ lại ở đây một đêm cho xong nhưng tôi lại lo lắng Hàn Tuyết ở nhà một mình nên lại muốn quay về. Bàn tử cười nói: "Được, vậy cùng đi về. Tôi biết lần đầu tiên cậu ăn trái cấm, cái thứ này tôi để trong phòng là được."
Tôi và Bàn tử trở về nhà, Bàn tử trực tiếp ôm cái hộp vào phòng anh ta. Tôi ở bên ngoài tắm rửa qua rồi với vào phòng. Vào phòng phát hiện Hàn Tuyết vẫn chưa ngủ còn đang tỉnh như sáo. Bàn tử nói không sai, giờ tôi giống như kẻ ăn không no, vừa vào phòng nhìn thấy Hàn Tuyết là đã ngứa ngáy trong người, nhảy lên giường đã muốn ôm chặt lấy cô ấy. Hàn Tuyết đẩy tôi ra hỏi: "Đừng làm loạn, sao rồi? Tìm thấy chưa?"
"KHông tìm thấy cô Ngốc, nhưng tìm thấy đứa con của cô ta rồi, ở trên xà nhà Trần Thạch Đầu." Tôi nói.
"Đã tìm thấy đứa trẻ đó rồi? Vậy còn không mau trả lại cho cô Ngốc?" Hàn Tuyết nói.
"Trả thì nhất định phải trả, nhưng trước hết phải nói rõ với cô Ngốc, thỏa thuận rõ ràng, nếu không trả đứa bé lại rồi cô ta lại tìm đến làm loạn thì không nói trước được." Tôi đáp.
"Vậy cũng phải." Hàn Tuyết nói.
Tôi không nói gì nữa, thực ra tôi đột nhiên cảm thấy trả đứa trẻ này lại cho cô Ngốc cũng không phải chuyện tốt. Nếu thực sự trả rồi tự nhiên Phục Địa Câu lại có thêm một cặp mẹ con cô hồn dã quỷ ngao du, cách giải quyết tốt nhất là để cô Ngốc mang theo đứa bé đi đầu thai chuyển kiếp, Bàn tử chắc chắn có thể làm được điều này. Tụng kinh siêu độ là điều mà mỗi đạo sĩ đều có thể làm được, nhưng trong lòng tôi có một dự cảm không lành, đó là thực ra chuyện này không dễ dàng như vậy.
Tôi lắc lắc đầu quyết định không nghĩ ngợi nữa, giai nhân đang ở ngay bên cạnh, đêm xuân một khắc giá ngàn vàng!
Cảnh xuân đêm nay đẹp không có gì sánh được.
Đến sáng sớm ngày thứ hai Bàn tử đã gọi tôi dậy lôi tôi cùng đi ra ngoài nói muốn đi vào thôn một chuyến. Tôi không hiểu nổi tại sao anh ta lại tỏ ra rất thần bí. Lúc ra khỏi nhà anh ta mới nói cho tôi muốn ra ngoài mua một chút pháp khí, tôi lơ mơ không hiểu liền hỏi: "Không phải anh đã làm rất nhiều bùa rồi sao? Vẫn cần à?"
"Bùa chú hoặc là trấn áp, hoặc là một lá bùa cũng có thể khiến cô ta hồn xiêu phách tán. Cô vợ bé nhỏ của cậu không phải không đồng ý cho chúng ta làm hại cô Ngốc hay sao? Chúng ta bắt cô Ngốc thì cần một chút đồ có sức sát thương yếu, bắt lại tra khảo một lúc là được, cậu hiểu chưa?" Bàn tử nói.
Hai chúng tôi đến nhà Hà tiên cô một chuyến. Hà tiên cô vừa nhìn thấy Bàn tử mặt đã xanh lét, chỉ vào Bàn tử nói: "Sao anh lại đến nữa rồi?"
"yên tâm đi, tôi không đến làm phiền cô. Gần đây có chỗ nào bán pháp khí không, Bàn gia tôi muốn mua một ít, cô dẫn đường đi." Bàn tử đáp.
"Người như anh mà cũng cần pháp khí? Đó chỉ là cái chợ bán buôn, không có bảo bối khai quang nào đâu." Hà tiên cô không vui đáp.
"Thứ Bàn gia tôi cần chính là không có quá nhiều sức uy hiếp. Đi, dẫn đường đi." Bàn tử nói.
Hà tiên cô làm cái nghề này đương nhiên biết đường. Chúng tôi đi tới một cái chợ bán buôn đồ nhà Phật, Bàn tử mua rất nhiều chuông, cờ màu vàng, sau cùng anh ta đi vào một cái miếu, không biết đang nghĩ gì mà cầm theo một cái Kinh luân cầm tay. Mua xong một vòng chúng tôi trở về Phục Địa Câu, gửi đồ ở nhà Hà tiên cô sau đó thong dong đi dạo loanh quanh.
Một ngày cứ thế trôi qua rất nhanh. Đến tối Bàn tử bắt đầu bày binh bố trận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận