Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 487: Chết Dưới Hoa Mẫu Đơn (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Nhưng tôi suy đi nghĩ lại một lượt, từ nhỏ đến lớn tuy tôi chậm tiêu, nhưng tuyệt đối không có chuyện tôi từng bị mất trí nhớ, hơn nữa chắc chắn chưa từng có một nữ nhân như thế này bước vào cuộc sống của tôi. Vốn dĩ đây là chuyện tôi chắc chắn trăm phần trăm, nhưng lúc đối diện với ánh mắt của Liễu Thanh Từ, tôi lại cảm thấy người đúng là cô ta, còn ông đây là sai!
"Liễu cô nương, tôi thấy có phải là cô nhớ nhầm gì rồi không? Hay là cô đã nhận nhầm người? Đây là lần thứ hai hai chúng ta gặp mặt nhau, lần đầu gặp mặt là ở Cổ Hoa Lâu, tôi tuyệt đối không nhớ nhầm được. Đương nhiên, nếu cô nói lúc cô năm tuổi đã từng nhìn trộm tôi cách bảy tám trăm mét, thế thì tôi chắc chắn không biết rồi." Tôi cười nói, đối mặt với Liễu Thanh Từ này tôi đã quyết định rồi, nếu như cô ta đã bày ra cái này cho tôi, thế thì tôi dứt khoát lợn chết không sợ nước sôi, bất kể cô ta có nói gì thì tôi cũng chỉ cười với cô ta mà thôi.
"Cũng phải, nếu như cậu nhớ ra tôi, thì bây giờ cậu đã leo lên người tôi rồi, chắc chắn sẽ không ngáo ngơ như thế này, lần trước cậu nhìn thấy tôi chẳng phải là gấp gấp gáp gáp lắm sao?" Liễu Thanh Từ nói xong, đột nhiên lại hơi đỏ mặt.
"Cô nương, ban nãy cô nói thế kia thì tôi còn có chút do dự không chắc chắn, nhưng cô nói thế này thì tôi xác định được rồi, chắc chắn là cô đã nhận nhầm người. Đừng nói bây giờ tôi vẫn còn là trai tân, cho dù là không phải, một nữ nhân đẳng cấp như cô tôi có nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ qua, hai chúng ta có thể nào đừng có nói xa nói gần nữa được không? Mau mau nói chuyện chính đi thôi." Tôi nói.
"Một người phụ nữ đẳng cấp như tôi đến nghĩ cậu cũng chưa từng nghĩ qua? Hàn Tuyết không được đẳng cấp như tôi sao?" Liễu Thanh Từ che miệng cười rồi nói.
Câu nói này của cô ta khiến da gà da vịt khắp người tôi lập tức dựng hết cả lên, không phải cô ta lấy Hàn Tuyết ra so sánh khiến tôi không cách gì đáp lời, mà là cô ta nói như vậy thì đã đủ chứng minh, từ lúc gặp mặt ở Cổ Hoa Lâu, chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà cô ta đã điều tra tôi từ trong ra ngoài không sót thứ gì, tôi có chút cười không nổi, nhưng vẫn vô cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói: "Cô nương, người nhà tôi không hề biết gì cả, nếu có chuyện gì thì cô cứ nhắm vào tôi."
"Xem cậu bị dọa cho kìa, người khác không biết cô ta là Quan m nghìn tay, chẳng lẽ cậu cũng không biết sao? Nếu như cậu cho rằng tôi không biết thật, cậu sẽ đến đây tìm tôi sao?" Cô ta nói một cách giận dỗi.
Nói xong, cô ta dùng kẹp gắp một chiếc ly lưu ly trong suốt lấp lánh bước về phía tôi, sau khi bước đến bên cạnh tôi, bởi vì tôi đang ngồi trên một chiếc đệm cói, cô ta liền lập tức ngồi vào trong lòng tôi, tôi muốn mở miệng lên tiếng, cô ta lại đưa một ngón tay ngọc ngà ra chặn miệng tôi lại: "Đừng nói gì cả, uống trà đi."
Nói xong, cô ta lại không đưa chiếc ly lưu ly cho tôi, mà ngậm nước trà vào trong miệng mình, sau đó cô ta vòng tay qua cổ tôi, nhìn tôi với đôi mắt quyến rũ, đôi môi nhỏ xinh đó ấn lên môi tôi.
Lúc này toàn thân tôi cứng đờ, tôi muốn né qua, nhưng căn bản không có chút sức lực nào để né được, cuối cùng tôi dứt khoát nhắm mắt lại nói thầm trong lòng, cô có mánh khóe gì thì cứ dùng thử đi, trong suy nghĩ của tôi, Liễu Thanh Từ chắc chắn không phải là một người phụ nữ ** như vậy, có thể phóng túng với một người đàn ông mới gặp mặt được hai lần như thế này. Nếu là như vậy thật, cho dù cô ta có một gương mặt hại nước hại dân, cũng sẽ không được đánh giá là Lý Sư Sư mới của Trung Quốc rồi.
Kết quả tôi đã nghĩ sai rồi, sau khi tôi nhắm mắt lại, một bờ môi ấm áp áp lên trên miệng tôi, lúc này tôi muốn phản kháng thì cũng quá muộn màng. Trên thực tế trong khoảnh khắc đó tôi đã không còn chút sức lực và quyết tâm phản kháng nào, tôi bất chợt mở mắt ra, phát hiện Liễu Thanh Từ vậy mà cũng mở mắt, hơn nữa trong đôi mắt đan phượng đó, chứ đầy sự quyến rũ mà nhìn tôi.
Con gái bình thường, vào lúc như thế này đều lựa chọn nhắm mắt, thế nhưng cô ta lại mở mắt, cho tôi một cảm giác cô ta muốn hàng phục tôi, càng thốn hơn đó là, cái cảm giác này cứ khiến tôi luống cuống không biết làm thế nào, thậm chí sâu trong lòng còn có chút hưởng thụ.
Sau đó, chiếc lưỡi đinh hương của cô ta tách hai môi của tôi ra, giống như một rắn nhỏ mềm mại luồn vào giữa môi và răng tôi, nước trà ấm nóng đó vào lúc này cũng được cô ta cho vào miệng tôi.
Ngay lập tức, mùi hương thơm ngát, tôi đã không phân biệt được là mùi hương của cô ta, hay là mùi hương của trà nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận