Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Cậu thì tôi không biết, nhưng thằng nhóc này thì sớm đã bị tôi điều tra đến chân tơ kẽ tóc rồi, các cậu đừng cho rằng tôi không phải là dân thường gì đó, chính là đứa nha đầu này của tôi, cậu cho rằng tôi thật sự không biết gì cả mà lại để cho một tên nhóc bước vào cửa nhà mình sao? Tuy tôi không biết tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhưng mấy người ở Bắc Kinh trước mắt đều không thể gây bất lợi, tạm thời cũng xứng với con gái của tôi." Bố của Hàn Tuyết hút một hơi thuốc rồi nói, ông ấy nói câu này không hề khách khí, nhưng lọt vào tai tôi thì lại vô cùng êm tai, có thể nói chuyện với tôi như vậy thì mới được coi là xem tôi như người một phe.
"Cho nên bữa cơm hôm nay, là ông cố tình sắp xếp à? Một là muốn lay núi dọa hổ, rung cây nhát khỉ mấy người họ hàng của ông một chút, hai là ông biết rằng nhóc con tên Lưu Phá Quân kia chắc chắn sẽ đến gây phiền phức, cho nên muốn mượn tay Diệp Tử cho cha con Lưu Phá Quân rơi vào bẫy? Nhất tiễn song điêu đó!" Bàn Tử nói.
Tôi muốn kéo Bàn Tử một cái, bảo anh ấy đừng có nhiều lời như vậy, dù sao thì đây cũng là bố vợ tương lai của tôi, có thể cái gì cũng nói huỵch toẹt ra vậy sao? Kết quả không ngờ bố của Hàn Tuyết cũng thành thật, ông ấy khẽ gật đầu, chỉ tay vào Bàn Tử rồi nói: "Tiểu Bàn Tử cậu cũng thông minh đấy, có điều không phải là nhất tiễn song điêu, vừa hay tôi cũng có thể xem thử sức nặng của cậu nhóc này, là nhất tiễn tam điêu."
"Kết quả hài lòng chứ?" Bàn Tử cười nói.
Bố của Hàn Tuyết gật đầu rồi nói: "Cũng tạm được."
Sau khi thẳng thắn nói hết mọi thứ, sau đó lại đột nhiên chẳng biết nói gì nữa, lúc tôi với Bàn Tử đang còn thừ người ra, bố của Hàn Tuyết đột nhiên dùng ngón tay gõ gõ lên sô-pha, ông ấy nheo nheo đôi mắt lại nhìn Bàn Tử rồi nói: "Nghe nói cậu là một cao nhân?"
Bàn Tử vỗ đùi đánh đét một cái, vừa chỉ tay vào ông ấy rồi nói: "Xem kìa, đuôi hồ ly lộ ra rồi đấy nhé? Từ khi bước vào cửa của thư phòng này, Bàn gia tôi biết ngay sớm muộn gì ông cũng sẽ nói về cái này mà."
"Nói vậy là có ý gì?" Bố của Hàn Tuyết nói.
"Trong phòng làm việc này của ông, trông thì có vẻ bình thường, nhưng mà cho ẩn giấu huyền cơ nha, giá sách đặt ngay lối vào, vị trí của bàn trà và ghế sô-pha, thậm chí chậu cây xương rồng Tiên Nhân Cầu ông đặt trên bậu cửa sổ cũng đều có ý nghĩa, đặc biệt là phiến đá Kháo Sơn Thạch ở phía sau lưng và bể cá ở bên cạnh ông, là ông điểm tinh cho tiểu phong thủy trong cả căn phòng này, ban nãy lúc Bàn gia tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã đi dạo một vòng trong khuôn viên của thành ủy này. Tôi phát hiện mấy người các ông làm quan tuy trên miệng thì cứ nói là theo chủ nghĩa duy vật, nhưng thật ra trong lòng lại mê tín hơn ai hết, phong thủy ở trong khuôn viên của thành ủy này bố trí cũng không tệ, nhìn từ vẻ bề ngoài, cốt lõi của phong thủy ở đây nằm trên con đường chạy dọc xuyên suốt khuôn viên, cái tên họ Lưu kia là thư kí phải không? Tiểu phong thủy này được xây theo tòa nhà nhỏ của người đứng đầu kia là đầu rồng có phong thủy tốt nhất, nhưng đây chỉ là thứ mà các phong thủy sư hạng hai có thể nhìn ra được, thật ra tòa nhà nhỏ này của ông, trông thì có vẻ như là một tòa nhà có phong thủy yếu hơn, nhưng bởi vì cái cây đại thụ ngay trước khuôn viên thành ủy mọc không được thẳng cho lắm, mà hơi lệch một chút, còn vị trí của hai con sư tử đá kia cũng bị người ra âm thầm động vào đôi chút, dẫn đến trục trung tâm của cả kiến trúc phong thủy này hơi nghiêng đi, điều này dẫn đến việc nơi thật sự chiếm được mắt phong thủy không phải là tòa nhà của tên họ Lưu kia, mà là tòa nhà nhỏ này của ông. Nếu như Bàn gia tôi đoán không nhầm, sư tử đá hẳn là ông cố tình đụng chạm vào, đại phong thủy bên ngoài tòa nhà, tiểu phong thủy bên trong tòa nhà, nói trắng ra ông là một người cực kì tin vào thứ này, nếu như ông đã tin, thế thì chắc chắn sẽ xin Bàn gia tôi chỉ điểm cho ông, dù sao thì đây cũng là cơ hội hiếm có khó tìm. Ông nói xem có đúng hay không? Bàn Tử nói.
Những gì Bàn Tử nói tôi nghe mà thấy mơ hồ, nhưng mà nghe ra thì hình như cũng vô cùng đẳng cấp, bố của Hàn Tuyết sau khi nghe Bàn Tử nói xong thì lập tức đứng dậy, giơ ngón tay cái lên với Bàn Tử rồi nói: "Không sai một chút nào hết, cách cục phong thủy này, tôi đã mời đến ba vị đại sư, dùng hết một năm mới có thể hoàn thành, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn thế này cậu đã có thể nhìn ra được. Lợi hại!"
Bàn Tử nguýt ông ấy một cái rồi nói: "Mấy người mà ông mời đến đó, có thể bì được với Bàn gia sao? Tôi cũng nói thật cho ông biết, ba người mà ông mời đến đó cũng chẳng phải là đại sư gì đâu, bài trí phong thủy ở trong phòng cũng coi như là phù hợp với quy tắc, nhưng lại sơ suất bỏ sót mất một điểm, đi từ trục trung tâm của phong thủy thẳng đến tòa nhà này của ông, trông thì có vẻ rất êm, nhưng thật ra là một con đường xuống dốc, chỉ có điều là người bình thường không thể cảm nhận được mà thôi. Đây là một huyền cơ nhỏ lúc xây dựng tòa nhà này, mục đích chính là để cho tòa nhà của thị trưởng thấp hơn tòa nhà của thư ký mấy centimét, cho nên ông mới bài trí phong thủy đến mức cao nhất, mấy năm nay cũng đã đình trệ không tiến lên được chút nào, bởi vì ông cứ luôn đi trên con đường trượt xuống này. Cũng may là độ dốc này không rõ ràng lắm, nếu không thì ông sớm đã xảy ra chuyện rồi."
Lúc này, vẻ mặt của bố Hàn Tuyết đã trở nên vô cùng sửng sốt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận