Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 345: Vô Đề (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Anh ấy cứ nói mãi nói mãi, càng nói càng lẩm bẩm làu bàu, miệng cứ nói tới nói lui rồi lăn ra ngủ, sau khi tôi đắp chăn cho anh ấy thì nằm ở trên **, thấy mức độ xem trọng của hai người là anh trai tôi và Trần Đông Phương, có vẻ như họa mà Bàn Tử gây ra này cũng không nhỏ, thậm chí còn có thể đẩy tôi vào hiểm cảnh, nhưng cũng có thể là vì nó chưa hề xảy ra, nên tôi chẳng cảm nhận được gì.
Nói ra cũng chẳng khá hơn gì, bây giờ tôi lại có chút nhớ Hàn Tuyết rồi, cũng không biết tình hình ở nhà ra sao nữa, cứ nghĩ ngợi như vậy, tôi vậy mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh dậy, thì trời đã sáng bảnh mắt, tôi chính là bị tiếng ngáy khò khò của Bàn Tử làm cho tỉnh giấc, tôi đứng dậy đá anh ấy một cái, anh ấy nhìn tôi một cách ngơ ngác rồi nói: "Thế quái nào nào cậu lại ngủ trên ** của Bàn gia tôi vậy? Trời đất ơi, cậu đã làm gì Bàn gia hả?"
"Làm ông nội ông, là ông uống say rồi chạy đến phòng của ông đây đấy nhé!" Tôi mắng.
Tôi không thèm để ý đến Bàn Tử, đi trút bầu tâm sự rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì tôi nhìn điện thoại một cái, trên đó có báo tin nhắn Trần Đông Phương gửi cho tôi, nói khi nào tôi ngủ dậy thì đến đại sảnh của khách sạn một chuyến, ông ấy đang đợi tôi ở đó.
Tối qua Bàn Tử uống quá nhiều, đầu óc đang còn ong ong, tôi đưa tin nhắn cho anh ấy xem rồi giục anh ấy đi đánh răng rửa mặt, sau khi xong chuyện thì hai chúng tôi đi xuống đại sảnh của khách sạn, nhìn thấy Trần Đông Phương cùng với cả Lý Thanh đang ngồi đó ăn sáng, còn cái người ngồi ở phía đối diện, vậy mà lại chính là Tôn Liên Thành.
Bàn Tử nhìn thấy Tôn Liên Thành đương nhiên là cực kì tức giận, anh ấy xông đến rồi lập tức túm lấy cổ áo của Tôn Liên Thành mà mắng: "Tên tiểu tử nhà cậu vậy mà còn dám xuất hiện trước mặt Bàn gia à, tôi đã nói gì với cậu nào?"
Trên mặt Tôn Liên Thành cũng bầm dập tím tái, đoán chừng là bị anh trai tôi đánh cho, cậu ta vừa cười vừa giơ hai tay lên đầu hàng với Bàn Tử rồi nói: "Thi trận đó có thể cản được người khác, nhưng tôi biết khó mà ngăn được Bàn gia ngài a? Còn về chuyện ở bên trong có Cấm Bà, tôi thật sự là không biết, hôm nay tôi đến đây chẳng phải là để tạ tội với Bàn gia ngài hay sao?"
"Bàn Tử, thả cậu ta ra." Trần Đông Phương nhìn Bàn Tử một cái rồi nói.
Bàn Tử trực tiếp vứt cậu ta xuống ghế, chỉ tay vào cậu ta rồi nói: "Cậu tốt nhất là cầu nguyện cho Thất cô nương không bị làm sao đi, nếu không thì Bàn gia tôi có thể bỏ qua cho cậu, nhưng nhà họ Lý có thể bóp chết cậu đó!"
Tôn Liên Thành xoay xoay cổ, trên mặt anh ta vẫn nở một nụ cười yêu khí, nói: "Thất cô nương không sao đâu, sáng sớm nay tôi mới từ bệnh viện chạy tới đây đó, là quá lo lắng thôi, viên đạn đó suýt chút nữa là bắn xuyên qua ngực. Kết quả là vẫn xém một chút xíu, bị kinh sợ thôi chứ không nguy hiểm."
"Để Bàn gia tôi cho cậu biết thử thế nào là hoảng sợ mà không nguy hiểm nhé?" Bàn Tử trừng mắt với anh ta, nói.
"Được rồi, đừng ồn ào nữa." Trần Đông Phương nói.
Trần Đông Phương nói xong, thì kéo một cái ghế qua cho tôi rồi nói: "Diệp Tử, ngồi đi."
Sau khi tôi ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, chợt nghĩ, thì ra là anh trai tôi không có ở đây, tôi bèn hỏi Trần Đông Phương: "Anh trai cháu đâu?"
"Cậu ta quay về chính là để cứu cháu, hôm qua lúc nửa đêm thì đã đi rồi." Trần Đông Phương nói.
"Gấp như vậy à?" Tôi chau mày rồi nói.
Trần Đông Phương khẽ gật đầu rồi nói: "Ừm, bên chỗ phu nhân xảy ra chút vấn đề, nhưng mà tin chắc rằng Trọng Mưu có thể xử lý ổn thỏa, được rồi, bây giờ chúng ta thử nghe xem Tôn đại thiếu gia tuổi thì còn nhỏ nhưng mồm năm mép bảy này nói thử xem nào, làm thế nào mà cậu ta phá giải được mật mã của Quỷ Thợ May."
"Anh ta chẳng phải là thích tự mình mày mò nghiên cứu, sau đó mới nghiên cứu ra được sao?" Tôi nói một cách kinh ngạc.
"Cậu ta á? Cháu nghe cậu ta chém gió, mật mã Quỷ Thợ May, chỉ dựa vào cậu ta mà có thể nhắm mắt cũng đoán ra được á?" Trần Đông Phương cười nhạo rồi nói.
"Con người anh đúng thật là làm mới tam quan của tôi luôn đó." Tôi nhìn Tôn Liên Thành nói, tôi chỉ cảm thấy, người như vậy, trong miệng gần như một câu thật lòng cũng không có.
"Trần thúc thúc, chú có thể nào đừng nói cháu như vậy không? Tuy cháu không phải nhắm mắt đoán bừa mà mò ra được, nhưng ít ra thì cũng là cháu giải mã ra được mà?" Tôn Liên Thành nói.
"Cm nhà cậu nói cho đàng hoàng, ngay khi Bàn gia tôi có thể nhịn được mà không ra tay đánh cậu!" Bàn Tử nói.
Tôn Liên Thành giơ tay lên rồi nói: "Được, được! Tôi nói, thật ra tôi không hề lừa các anh, chuyện này nếu mà tiến hành hợp tác, hoặc là Tôn Tòng Văn phải chết rồi mới được, chuyện là như thế này, mấy năm trước, thật ra Tôn Tòng Văn đã giao nhà họ Tôn cho tôi rồi, chắc cũng là vào khoảng bốn năm trước, bên sông Hoàng Hà, chúng tôi vớt được một tấm bia đá, trên tấm bia đá có chi chi chít chít những hàng chữ nhỏ, là loại chữ không hiểu được, tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện này, kết quả Tôn Tòng Văn lại bảo chúng tôi tiếp tục trục vớt ngay chỗ đó, bởi vì chuyện đó, nhà họ Tôn thật ra đã trả một cái giá không hề nhỏ."

Bình Luận

0 Thảo luận