"Anh thật nực cười, khi về anh tự mình kiểm tra thông tin đi." Bàn Tử trợn mắt nhìn anh trai, lúc này Trần Đông Phương cúi xuống, từ đáy hộp lấy ra một thứ, mà bất cứ ai nhìn thoáng qua cũng biết nó là gì. Hai chiếc trục màu vàng hai bên có thêu hai con rồng vàng, nhìn là biết chiếu chỉ!
Bàn Tử vừa nhìn thấy liền nói với anh trai: "Anh thấy chưa? Hoàng đế ngự phong Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, chính là thứ đến từ núi Long Hổ!"
"Không đúng." Trần Đông Phương nói.
Lúc này Trần Đông Phương đã mở chiếu chỉ, nhìn kỹ hơn, phát hiện trong đó dày đặc chữ Hán cổ, tôi không hiểu lắm, nên hỏi Trần Đông Phương: "Anh có hiểu không? "
Trần Đông Phương gật đầu nói: "Các anh cũng biết, gia tộc chúng tôi trước đây là gia chủ, cũng được coi là địa chủ, khi còn nhỏ tôi được học trường tư thục, việc cải cách chữ Hán là sau khi thành lập nước Trung Hoa mới, sự khác biệt giữa chữ Hán cổ và chữ này không quá lớn".
"Nhìn không ra ông lại có năng lực như vậy đó! Trên đó viết gì vậy? Chẳng lẽ Hoàng đế ngự phong một chiếc áo bào cho Kim Tử Quang Lộc Đại Phu?" Bàn Tử vẫn không ngừng hỏi về vấn đề này.
"Không." Trần Đông Phương cau mày.
"Đó là cái gì?" Bàn Tử hỏi.
"Anh gấp cái gì?" Lý Thanh trừng mắt nhìn anh ta, chúng tôi cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Bàn Tử, anh ta gấp gáp quá.
Khoảng chừng năm phút sau, Trần Đông Phương đóng chiếu chỉ lại, nói: "Tôi nghĩ tôi biết được chuyện gì đang xảy ra rồi. Về nơi này, về ngôi đền Đạo giáo này, nội dung chiếu chỉ này là Đường Huyền Tông phái Kim Tử Quang Lộc Đại Phu "Dương Quân Tùng" đến giải quyết chuyện của quốc gia nhỏ bé này. Thành cổ bị bỏ quên này hóa ra trong quá khứ là một quốc gia, nhưng tôi hoàn toàn không biết hai chữ tên của quốc gia này. Chuyện của đất nước nhỏ bé này là, ở đây phát hiện được một cái hang, trong hang có vô số thứ như vàng bạc châu báu, nhưng khi đào lên, đã đào ra một ác quỷ, và ác quỷ này là một ác quỷ ăn thịt người."
"Cái quái gì vậy? Dương Quân Tùng? Dương Cứu Bần hả?" Bàn Tử nói.
(Dương Quân Tùng (楊 筠 松) hay còn được gọi là Dương Công, Dương Cứu Bần (thầy Dương cứu người nghèo). Ông tên là Ích, tự là Thúc Mậu, hiệu là Quân Tùng, sinh năm 834 - mất năm 906 vào thời nhà Đường. Ông sinh ra ở vùng Đậu Châu, ngày nay thuộc tỉnh Quảng Đông, là người thuộc dân tộc Khách Gia. Ông được người đời gọi là Phong Thủy Đại Tông Sư, là cha đẻ người khai phá hoằng dương ích dân thuật Phong Thủy.)
"Đúng, chính là ông ta. Trên thực tế, những gì anh vừa nói đều đúng. Sau thời Đường, Trương Thiên Sư ở núi Long Hổ nắm giữ Kim Tử Quang Lộc Đại Phu. Nhưng trước thời nhà Đường, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu thực sự là một chức vụ, tương tự như Khâm Thiên Giám, Dương Quân Tùng năm đó được bổ nhiệm làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu và phụ trách các vấn đề địa lý linh đài. Ông là người đầu tiên về phong thủy ở thời nhà Đường," Trần Đông Phương nói.
Bàn Tử đoán sai, sắc mặt có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: "Tôi đương nhiên biết Dương Quân Tùng, hiện tại được gọi là Phong Thủy gia, rất nhiều trường phái đều theo phong thủy của Dương Công. Vì thời nhà Đường ở thời điểm đó, phong thủy là điều cấm kỵ của hoàng gia. Trong thời kỳ Loạn An Sử, Dương Quân Tùng đã trốn ra ngoài, chiêu mộ nhiều đệ tử và rồi hệ thống phong thủy mới được dân gian lưu truyền đến hiện nay, nhắc đến phong thủy thì không ai không biết đến Dương Quân Tùng."
(Loạn An Sử (chữ Hán: 安史之亂: An Sử chi loạn) là cuộc biến loạn xảy ra giữa thời nhà Đường vào thời Đường Huyền Tông Lý Long Cơ trong lịch sử Trung Quốc, kéo dài từ năm 755 đến năm 763, do An Lộc Sơn và Sử Tư Minh cầm đầu. Cả họ An và họ Sử đều xưng là Yên đế trong thời gian nổi dậy. Do xảy ra vào niên hiệu Thiên Bảo của Đường Huyền Tông, cuộc phản loạn này còn được gọi là Thiên Bảo chi loạn (天寶之乱).)
"Nhưng ông không nhìn sai chứ, bản chiếu chỉ này thật sự nói tới Dương Quân Tùng sao?" Bàn Tử lại hỏi.
"Đúng, là ông ta, cái này không có gì sai." Trần Đông Phương nói.
Dương Quân Tùng của thời nhà Đường, điều này nhanh chóng khiến tôi nhớ đến những bích họa mà chúng tôi đã thấy khi bước vào ngôi đền này. Mặc dù nội dung của những bích họa không có ý nghĩa gì nhưng Trần Đông Phương đã suy ra phong cách vẽ tranh của những bích họa này là từ thời nhà Đường, quả nhiên là đúng.
"Điều này thật kỳ lạ, những ngôi đền ở đây được xây dựng theo kiến trúc thời nhà Đường. Sau này, bộ tộc của Liễu Thanh Từ đã đến đây. Họ chưa bao giờ vào ngôi chùa này sao? Nếu không, những thứ này cho dù không hiếm cũng không thể nào ở đây đến bây giờ, cho dù không thèm lấy áo bào hay chiếu chỉ, thì cũng nên lấy vàng đi chứ hả?" Bàn Tử nói.
Bàn Tử vừa mở miệng đã lập tức làm khó Liễu Thanh Từ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận