Nếu là trước đây mà tôi nói vậy chắc không ai tin, nhưng giờ có nhiều cảnh sát ủng hộ chúng tôi như vậy, các thôn dân cũng nhìn ra được sự việc như thế nào liền cởi áo ra. Tiếp theo tôi và Trần Thanh Sơn dẫn đầu, lần này mất chục người dân Phục Địa Câu đồng loạt xông lên tiếng hò hét vang trời xông thẳng vào đám người Hàn gia trang.
Tục ngữ nói đúng, mềm thì sợ cứng, cứng thì sợ thằng liều mạng. Đánh nhau ở nông thôn chính là như vậy, xem ai đủ mạnh đủ liều người đó sẽ thắng, dù sao thì ai chẳng sợ chết.
Hoặc là do đám người của Hàn gia trang không tin nổi chúng tôi lại dám xông lên vào lúc này cho nên bị chúng tôi đánh cho không kịp trở tay. Đợi bọn họ nhận ra định phản kháng thì phát hiện rất nhiều người đã bị thôn dân Phục Địa Câu với khí thế như hùm như sói đánh cho sứt đầu mẻ trán nằm bẹp dưới đất không dậy được. Dưới sự dẫn dắt của tôi và Trần Thanh Sơn, những người còn lại chẳng mấy chốc đều bị thu phục.
Cuộc hỗn chiến rất nhanh đã kết thúc, ban đầu tôi cũng không nghĩ nhanh như vậy đâu. Đợi Hàn Cát Lỗ bọn họ đi dạo một vòng quay lại thì đám người Hàn gia trang đều đã run sợ. Thôn dân Phục Địa Câu sĩ khí bừng bừng hận không thể treo lên lá cờ viết ba chữ Phục Địa Câu.
Tôi đi đến chỗ Hàn Cát Lỗ nói: "Chú Hàn, chú đừng do dự nữa, hãy bắt tất cả lại."
Hàn Cát Lỗ nhìn đám người Hàn gia trang lần nữa rồi nói: "Được."
Có thể nhìn ra được sự bất lực của Hàn Cát Lỗ, nhưng ông ta vẫn vẫy tay, đám cảnh sát chống bạo động lập tức hành động. Đám người chúng tôi thì không bị bắt, còn đám người bị đánh kia thì từng người một bị bắt lại. Bọn họ không ngừng kêu oan, nhưng đến lúc này rồi không một ai dám mắng Hàn Cát Lỗ nữa. Rất nhiều người phụ nữ chạy lại quỳ xuống trước mặt Hàn Cát Lỗ xin tha cho người nhà.
Tình huống này một lần nữa lại chứng minh đám người đó chính là bị chiều hư.
Phen này Hàn Cát Lỗ coi như đã hạ được quyết tâm, cho dù trước mặt ông ta là hàng tá người đang quỳ ông ta cũng không để ý, người cần bắt vẫn cứ bị bắt. Đúng lúc này có một ông cụ trên người đầy nếp nhăn của tuổi già trông như một cái thân cây khô đang chống gậy từ từ bước tới. Người ở Hàn gia trang nói chung đều giàu có, cha của Hàn Cát Lỗ cũng mặc quần áo đắt đỏ không tầm thường nhưng chỉ có mình ông lão này một thân y phục sờn cũ, trên quần áo còn các vết chắp vá. Ngay cả cái gậy ông ấy chống cũng là một thanh gỗ màu đen thông thường.
Hàn Cát Lỗ vừa mới nhìn thấy ông lão liền vội bước thấp bước cao chạy tới đỡ lấy ông lão nói: "Nhị gia, sao người lại đến đây ạ?"
Tôi bỗng lo lắng, lẽ nào đây lại là một trưởng bối nữa của Hàn gia trang? Không phải lại lấy thân phận trưởng bối ra để đe nẹt Hàn Cát Lỗ nữa chứ? Không ngờ ông lão này lại cười lộ ra hàm răng ố vàng do hút thuốc nhiều nói: "Thằng hai về rồi đấy à? Lần trước con về cũng không đi thăm Nhị gia ta. Lúc ta biết con về muốn đi thăm con thì con lại đi mất rồi. Ta còn tưởng giờ con làm quan to rồi nên quên mất Nhị gia này rôi!"
"Sao có thể chứ, lần trước con về gấp quá, chẳng phải hôm nay con về thăm người sao?" Hàn Cát Lỗ cười nói.
Lúc này ông lão nhìn đám thôn dân đang bị bắt lại, còn cả đám phụ nữ đang quỳ trên mặt đất khóc vang trời thì thở dài một cái nói: "Thằng hai, trước đây khi đi đánh trận người ta thường nói binh mã và lương thực đều phải chuẩn bị thật tốt. Lương thực và cỏ cho ngựa ở hậu phương, nhưng đám người Hàn gia trang này từ già đến trẻ đều là ông nội thiên hạ đều không giúp gì ở hậu phương ngược lại còn làm con mất mặt. Đám người này nên bắt cứ bắt, từng người một đều bắt đi. Những việc chúng đã làm nếu là ở thời trước thì có lấy súng bắn cũng không oan."
Vốn dĩ tôi cho rằng ông lão này đến để cầu tình cho bọn họ ai ngờ ông ấy suy nghĩ vô cùng sáng suốt. Hàn Cát Lỗ thở dài nói: "Nhị gia, người không trách con là tốt rồi. Không phải Hàn Cát Lỗ con không niệm tình, nhưng họ làm vậy thực sự rất quá đáng."
"Trách con? Sao ta phải trách con? Con biết người xưa nói gì không? Không ai giàu ba họ, đám người này nếu là thời xưa chính là đám bại gia, nên xử lý cứ xử lý. Con làm vậy là tốt, đừng quan tâm người khác nói gì, Nhị gia ủng hộ con. Con nên nhớ hôm nay con dạy dỗ bọn chúng chính là cứu chứ không phải hại bọn chúng!" Ông lão nói.
Hàn Cát Lỗ còn muốn nói gì nữa nhưng ông lão phất tay nói: "Không cần nói nữa, ta già rồi nhưng không lẫn, chuyện mộ tổ ta làm chủ cho con. Ta xem ta đứng ở đây dai dám nói gì nữa!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận