Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 255: Chiến Ý Bất Bại (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Năm đó ta có thể giết Diệp Thiên Hoa, hôm nay cũng có thể giết chết ngươi, Tôn Trọng Mưu, ta đã để lại cho ngươi một con đường lui rồi." Lúc này, ông nội đứng ở mũi thuyền gần như đã mất đi kiên nhẫn, nói với anh trai.
Câu nói này của ông ấy khiến tôi lập tức thất kinh, thật ra tôi hiểu, anh trai chỉ là vì quá hận, anh ấy biết mình không phải là đối thủ của ông nội, trong tình huống như vậy, anh ấy vẫn nói ra câu nói nợ máu phải trả bằng máu, tôi thật sự lo lắng ông nội mà ra tay như vậy thì sẽ giết chết anh ấy mất. Giống như ngày hôm đó, nếu như không phải Trần Đông Phương trong lúc nguy cấp ra tay tương trợ, hoặc mấy ngày trước lúc chúng tôi xuống núi, anh trai đã chết trong tay ông nội rồi. Tôi nhìn ông nội, khẽ lắc đầu rồi nói: "Ông nội, cha cháu đã chết rồi, đừng tiếp tục sai nữa."
Sau đó, tôi lại kéo anh trai rồi nói: "Anh trai, người thật sự ép ông nội ra tay là Quỷ Đạo, ông nội là bất đắc dĩ mà thôi, bỏ qua đi mà."
"Anh không bỏ qua được, món nợ với Quỷ Đạo, anh đương nhiên sẽ tính sổ." Anh trai tôi nói.
Nói xong, anh ấy giơ trống lên, muốn ra tay thêm một lần nữa.
Ông nội đứng ở mũi thuyền cười lạnh một tiếng, ông nói: "Nếu ngươi còn dám bất kính với ta, lần này ta sẽ không nương tay đâu."
"Cần ông hạ thủ lưu tình sao?" Hai người họ đều là người kiêu ngạo như vậy, cố chấp như vậy, dường như hôm nay không cách gì có thể dàn hòa được.
Tôi bước lên kéo anh trai một cái, anh trai đẩy tôi ra, nhìn Bàn Tử rồi nói: "Đem Diệp Tử đi!"
"Em không đi!" Tôi hất Bàn Tử đang muốn kéo tôi ra, bây giờ tôi làm sao mà có thể đi được? Tôi biết, nếu như hai người này mà bắt đầu động thủ, kết cục thì anh trai sẽ chết chứ không nghi ngờ gì nữa.
"Trọng Mưu!" Lúc này, bên bờ sông đột nhiên vang lên một tiếng kêu khóc trong cuồng loạn, giọng nói này tôi không thể nào quen thuộc hơn, tôi quay đầu lại nhìn, Hàn Tuyết ở trên bờ đang còn dìu mẹ tôi, cũng không biết họ đến đây từ khi nào, lúc mẹ tôi nhìn thấy ông nội và anh trai tôi sắp sửa tiếp tục đánh nhau, bà ấy giãy khỏi tay Hàn Tuyết, cả người đạp trên bùn sông mà đi về phía bên này. Bà ấy vừa đi vừa lắc đầu với anh trai tôi, tôi nhìn mà thấy đau trong lòng, rồi lại quay đầu nhìn anh trai rồi nói: "Anh hai, mẹ đã như vậy rồi, đừng mà, đều là người một nhà, đây là chuyện trong nhà của chúng ta, nhất định phải như vậy sao?"
Anh trai tôi cúi đầu nhìn tôi một cái rồi nói: "Là anh muốn như vậy sao?"
Tôi đột nhiên cảm thấy không còn lời nào để nói nữa, chuyện này nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì phức tạp, dựa theo tính khí của anh trai tôi, không từ bỏ được cũng là chuyện bình thường, cho dù lúc này mẹ tôi có ra mặt ngăn cản, anh trai tôi cũng không hề có ý định sẽ dừng tay, tôi nói với Bàn Tử: "Bàn gia, anh đừng lo cho tôi, tôi không sao, anh đi đưa mẹ tôi vào bờ đi, đừng để bà ấy đến đây."
Bàn Tử nhìn tôi, khẽ gật đầu rồi nói: "Cậu chú ý an toàn."
Nói xong, Bàn Tử cưỡi trên lá bùa để qua đó, mặc cho mẹ tôi giãy dụa, anh ấy vẫn ôm lấy mẹ tôi đưa lên bờ, ngay khi mẹ tôi đã lên bờ nhưng vẫn còn muốn tiếp tục xông vào, tôi nhìn thấy có một người đột nhiên từ phía sau ấn vào vai mẹ tôi, ông ta khẽ gật đầu với mẹ tôi rồi nói: "Kim Chi, để tôi."
Mẹ tôi quay đầu lại nhìn người kia một cái, lúc này mới an tĩnh trở lại.
Người này, mặc nguyên một bộ đồ đen, trên mặt có đeo khẩu trang, ông ấy phóng một bước bước vào trong bùn, đi về phía chúng tôi, Bàn Tử muốn cản ông ấy lại, ông ấy phẩy tay, sau đó tháo khẩu trang đeo trên mặt xuống.
Sau khi khẩu trang được tháo xuống, cả gương mặt của ông ấy lộ ra, gương mặt thật này rất gớm ghiếc, thậm chí là đến mức khủng khiếp, cho dù là vậy, tôi vẫn nhìn một cái là có thể nhận ra được, ông ta chính là chú Trụ Tử đã bị Đường Nhân Kiệt bắt đi. Bàn Tử rõ ràng là cũng nhận ra chú ấy, chính bởi vì đã nhận ra, cho nên không còn tiếp tục cản chú ấy nữa, mặc kệ cho chú Trụ Tử đi về phía chúng tôi, chú ấy bước đi rất khó khăn, cuối cùng cũng nhảy lên được tế đàn này.
"Chú Trụ Tử." Tôi gọi chú ấy.
Chú ấy khẽ gật đầu với tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi, không nói tiếp với tôi gì cả, mà đi đến trước mặt anh trai tôi, nói với anh ấy: "Trọng Mưu, từ bỏ đi."
Anh trai tôi khẽ lắc đầu.
Chú Trụ Tử nhìn ông nội tôi đang đứng ở mũi thuyền một cái, sau đó chú ấy nói với ông nội tôi: "Chú Diệp, chuyện đến nước này, đừng giấu mấy đứa nhỏ nữa."
Ông nội tôi khẽ lắc đầu với chú ấy.
Chú Trụ Tử cũng nhẹ lắc đầu với ông nội tôi rồi nói: "Mấy đứa nhỏ cũng đã lớn cả rồi, cũng nên biết thôi."

Bình Luận

0 Thảo luận