Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Khoảng nước ở xung quanh chúng tôi, vốn đã biến thành một màu đỏ máu, bây giờ lại giống như là được đun sôi lên, không ngừng có bong bóng nước nổi lên, sau đó, tôi nhìn thấy có không biết bao nhiêu con cá chép lớn từ trong nước vùng vẫy bơi đến, khung cảnh đó thật là hoành tráng, tôi đoán chừng một người thích câu cá mà nhìn thấy cảnh này thì sẽ điên lên mất, chỉ là có thể họ phát điên vì vui mừng.
Lý Thanh bị con cá chép đó kéo vào trong nước, chẳng bao lâu sau, anh ấy từ trong nước nhô lên, trong tay Bàn Tử không có thứ gì cả, thân hình của mấy con cá chép đó thì lớn, lại còn trơn tuồn tuột, Bàn Tử nhất thời cũng không có được cách gì, từ trước đến giờ đều thấy người ta giết cá, đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy cá chép muốn ép Bàn Tử và Lý Thanh có thân thủ trác tuyệt vào đường cùng.
"Diệp Tử, lấy hoàng phù ở trong ba lô của Bàn gia tôi ra đây, vẩy hết những lá bùa có vẽ hình thanh kiếm trên mặt lên không trung! Nhanh lên!" Lúc này Bàn Tử hét lên với tôi.
Tôi luống ca luống cuống lấy ba lô của Bàn Tử ra, bên trong đều là những thứ linh ta linh tinh, thứ nhiều nhất đó là tiền và hoàng phù, tôi cũng không có thời gian tìm mấy lá bùa bên trên có hình thanh kiếm, bèn nắm lấy hết hoàng phù, vung ra một cái, mà lúc này, Bàn Tử ở dưới nước cũng phát ra một tiếng kêu đầy phẫn nộ, anh ấy hét to một tiếng.
Mấy lá hoàng phù đó rơi xuống từ trên không, trong đó có năm lá, lại hóa thành năm thanh cổ kiếm.
Đây là Ngũ Nhạc Kiếm mà lúc đó Bàn Tử đã từng thi triển khi đối phó với thi vương ở Phục Địa Câu, năm thanh cổ kiếm đó vừa xuất hiện, khí thế liền trở nên khác đi, tôi cảm thấy xung quanh tôi đều là kiếm ý.
Còn vào lúc này, Bàn Tử ở trong nước lại một lần nữa thét lớn lên một câu: "Vạn kiếm quy tông! Giết giết giết cho ta! Mạ nó, một đám cá con mà cũng muốn giết Bàn gia ta à?!"
Năm thanh cổ kiếm cùng kêu lên một tiếng, hình như là nghe hiểu được câu nói của Bàn Tử, năm thanh kiếm bắt đầu di chuyển thành vòng tròn, lúc di chuyển thành vòng tròn, xung quanh năm thanh kiếm đều là quang ảnh, trong phút chốc, tôi dường như không thể mở nổi mắt, bởi vì sau khi năm thanh kiếm này xoay tròn, bốn phía đều là kiếm, hình như trong một khoảnh khắc vụt qua, tôi cảm thấy như trên đầu chúng tôi có thêm một đám mây kiếm.
Phải là hơn cả vạn thanh kiếm, từng thanh từng thanh một treo lơ lửng trên đỉnh đầu chúng tôi.
Che phủ trên vùng nước máu xung quanh chúng tôi.
"Lý Thanh, đừng sợ, kiếm này không làm tổn thương con người, chỉ làm bị thương súc sinh thôi!" Bàn Tử thét lớn một tiếng, sau đó anh ấy ở dưới nước phất tay một cái, nói: "Rơi!"
Sau tiếng hô lớn này của Bàn Tử, đám mây kiếm bao trùm ở trước mặt chúng tôi đó bắt đầu rơi xuống một cơn mưa kiếm.
Trường kiếm phá không mà rơi xuống.
Kiếm rơi xuống trên người chúng tôi, cơ bản là không đau không ngứa, giống như nước mưa rơi tí tách trên người thôi, tôi cứ nói tại sao Bàn Tử không dùng cái này để đánh nhau, thì ra đây mới là cái gì mà mỗi ngành mỗi nghề đều có chuyên môn mà anh ấy nói gì đó à?
Nhưng kiếm rơi xuống trong nước, rơi xuống trên người mấy con cá chép kia thì lại khác.
Vô số thanh kiếm rơi xuống, đâm xuyên qua đàn cá chép cực đại không biết bao nhiêu con này.
Tất cả những chuyện này, gần như đều xảy ra trong tích tắc.
Khoảnh khắc tiếp theo, vùng nước bên dưới trở nên tĩnh lặng.
Xung quanh đều là một mùi máu tanh nồng nặc, tôi đã không còn phân biệt rõ được rốt cuộc đó là máu của mấy con cá chép kia hay là máu của đại hòa thượng đó nữa, nhân lúc không có gì, Trần Đông Phương lấy sợi dây thừng vứt xuống dưới, Lý Thanh nắm lấy sợi dây thừng rồi trèo lên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, trên người Lý Thanh đã đầy những vết thương, mấy con cá chép lớn đó không những vươn người ở dưới nước là có thể tấn công con người, mà vảy cá trên người bọn chúng cũng rất là cứng, sượt qua da thì giống như lưỡi dao có răng cưa vậy.
"Bàn Tử, lên đây đi a!" Tôi nói với Bàn Tử.
"Không lên đâu! Một tên hòa thượng đã chết, vậy mà còn dám ra tay với Bàn gia ta, nếu như không dạy cho hắn một bài học, chắc sẽ coi Bàn gia ta như nhúm bùn mất!" Bàn Tử nổi trên nước, nói.
Mà lúc này, thật ra thì đại hòa thượng kia đã đạp trên lá cây sậy đi đến chỗ Bàn Tử rồi, Bàn Tử bám vào tấm hoàng phù kia, tuy rất nhếch nhác, nhưng mà cũng đầy ý chí chiến đấu, ngay vào lúc đại hòa thượng kia cách chúng tôi gần đến mức có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người hắn ta, Bàn Tử giơ tay lên nói với tôi: "Diệp Tử, đem ba lô của Bàn gia tôi vứt xuống đây."
"Anh đừng có làm màu nữa!" Tôi thét lên, nhưng mà tôi vẫn vừa nói vừa cầm lấy ba lô rồi vứt cái ba lô đó xuống cho anh ấy, đây là cái rương bách bảo của Bàn Tử mà.
Bàn Tử nhận lấy ba lô, khí thế khắp người cũng khác hơn, anh ấy gần như mang chiến ý vô song, muốn cùng đại hòa thượng kia đánh một trận, bảo vệ tôn nghiêm của Đạo gia.
Ngay vào lúc chúng tôi đều cho rằng trận đại chiến liên quan đến tôn nghiêm này sắp sửa bắt đầu, tôi đột nhiên nghe thấy Bàn Tử thét lớn lên một tiếng: "Trời mợ, Diệp Tử, mấy lá bùa mà Bàn gia tôi vẽ xong đâu hết cả rồi?"
"Ban nãy tôi vứt hết xuống nước rồi đó!" Tôi kêu lên.
"Bà mợ ông nội nhà cậu!" Bàn Tử hét lên một câu, anh ấy quay đầu lại, túm lấy sợi dây thừng muốn nhảy lên.
Nhưng mà lúc này, huyết nhân hòa thượng đó đã ở ngay sau lưng anh ấy, huyết nhân chắp tay lại, vẫn là dáng vẻ của người trách trời thương thân của Phật gia, nhưng mà sau khi chắp tay lại, tay của hắn ta, lại tóm lấy Bàn Tử kéo vào trong nước.
Sau đó, hòa thượng này ngẩng đầu lên, vỗ một vỗ lên trên đỉnh đầu của Bàn Tử.
Tôi nhìn thấy cơ thể của Bàn Tử oặt ra, tôi thậm chí còn nhìn thấy tròng mắt của Bàn Tử đang giãn ra nữa, sau đó, cả người anh ấy đều chìm vào trong nước.
"Đừng mà!" Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi gần như sắp phát điên, tôi nắm chặt tay, muốn nhảy xuống nước cứu Bàn Tử, nhưng Trần Đông Phương đã kéo tôi lại, tôi không ngừng giãy dụa rồi nói: "Chú bỏ cháu ra, chú không nhìn thấy Bàn Tử không ổn rồi sao? Là cháu đã ném hết hoàng phù của anh ấy xuống nước, là cháu đã hại anh ấy! Cháu phải cứu anh ấy!"
"Lý Thanh, coi chừng Diệp Tử." Trần Đông Phương nói.
Nói xong, ông ấy đi thẳng đến trước mặt thanh niên kia rồi nói: "Tiểu ca, cứu người, chỉ cần cậu cứu được người, chúng tôi chắc chắn sẽ quay về như đã hẹn, không đi đến chỗ đó nữa."
Thanh niên đó vẫn với dáng vẻ bình thản thong dong, cậu ta nhìn Trần Đông Phương, lắc đầu rồi nói: "Muộn rồi, không đi được nữa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận