Nhưng ngay vào lúc suy nghĩ này của tôi vừa mới nảy lên trong đầu, tôi đột nhiên nhìn thấy, phía trước mặt có hai vòng ánh sáng màu đỏ đang bay đến, tôi nhìn kĩ lại, đó vậy mà lại là hai chiếc đèn lồng màu đỏ, cách mặt đất chưa đến 1m, đang bay về phía chúng tôi.
Tôi c•ò•n chưa kịp hỏi, anh trai tôi đã giật ngay cái đèn pin của tôi rồi tắt đèn đi, anh ấy nhoài người ghé sát vào bên tai tôi rồi nói với một giọng cực kì nhỏ: "Lát nữa em đi sát với anh, đừng lên tiếng, cũng đừng ăn bất cứ thứ gì, tất cả dựa theo ánh mắt của anh mà hành động, có nghe chưa?"
Anh trai tôi nói một cách vô cùng nghiêm trọng, nói thật lòng, trong đầu tôi là một mớ hỗn độn, trong mắt chỉ có hai chiếc đèn lồng đỏ đang bay về phía chúng tôi, cơ bản là không kịp nghĩ gì khác, nhưng tôi vẫn khẽ gật đầu với anh trai tôi.
Sau đó anh trai tôi đứng chắp tay sau lưng, đợi hai chiếc lồng đèn đỏ kia bay về phía chúng tôi, khi đã đến gần, tôi mới nhìn thấy hai chiếc đèn lồng đỏ này không phải là bay đến, mà là do hai con chồn cầm, chỉ là do trời tối quá, cho nên mới đầu cho tôi cảm giác là đèn lồng đỏ đang bay.
Hai con chồn này trông có vẻ chẳng khác mấy so với mấy con chồn ở bên ngoài cả, chỉ khác một điều đó là đầu hơi to một chút, hơn nữa đứng thẳng lên mà đi, chi trước giống như bàn tay nắm lấy chiếc cán của đèn lồng, trông có vẻ giống như yêu quái ở trong phim thật chứ.
Một con chồn trong số hai con còn thi lễ với anh trai tôi giống như người, sau đó đột nhiên mở miệng thốt ra tiếng của con người: "Hai vị đợi chút, kiệu sẽ đến ngay."
Nói xong, đôi mắt tròn vo của nó quét lên quét xuống trên người tôi với anh trai, chuyện này khiến tôi nhớ đến nhóc con ở dưới lòng đất kia, đến giây phút cuối cùng thì nó không muốn cùng tôi lên trên mặt đất, mà lựa chọn tiếp tục ở lại dưới lòng đất, cũng không biết bây giờ nó thế nào rồi. Mà sau khi chúng nói chuyện với chúng tôi xong, anh trai tôi khẽ gật đầu, tiếp tục đứng đó, cho dù lúc này tôi có vô vàn tò mò, cũng chỉ có thể giả vờ làm ra vẻ mặt bình thản, cứ như vậy là đứng trước mặt anh trai, không nói câu nào.
Qua một lúc, tôi nhìn thấy từ chỗ mà ban nãy hai chiếc đèn lồng này đi tới, có hai chiếc kiệu từ từ đi đến, trên đầu mỗi chiếc kiệu này đều có treo một chiếc đèn lồng giống như đúc với cái mà hai con Hoàng bì tử cầm, sau khi đi đến, tôi bị dọa cho một phen.
Đây đúng là hai chiếc kiệu thật, nhưng người khiêng kiệu, vậy mà lại là bốn người đá, giống hệt với người đá thủ vệ trong ngôi miếu cổ bên dưới lòng đất kia.
Anh trai tôi bấu lấy tay tôi, ra hiệu cho tôi bình tĩnh, bốn con người đá này h•ạ kiệu xuống, con Hoàng bì tử kia lại một lần nữa thi lễ rồi nói: "Đã đợi lâu rồi, mời lên kiệu."
Cũng không biết có phải loài chồn này thích màu đỏ thẫm hay không, hai chiếc kiệu này vậy mà cũng chỉ là một màu đỏ thẫm, anh trai tôi khẽ gật đầu, bước vào một trong hai chiếc kiệu đó, tôi do dự một lúc, con Hoàng bì tử kia nhìn tôi một cái, nói: "Mời."
Nếu như anh trai tôi cũng đã bước lên kiệu rồi, tôi cũng vội vàng lên theo, đến bây giờ cả người tôi đều ngơ ra, chẳng phải đây là mộ Hoàng bì tử sao? Tại sao lại có chồn còn sống? Bây giờ tôi cảm thấy không phải là tôi đã bước vào mộ Hoàng bì tử, mà là giống như bước vào đất nước của chồn vàng hơn!
Mà những gì tôi có thể làm, chỉ là không nói chuyện, giả vờ như trong lòng đã có tính toán.
Sau khi tôi bước lên kiệu, người đá nhấc kiệu lên, nói thật, đây còn là lần đầu tiên tôi ngồi kiệu, chỉ cảm thấy không hề thoải mái chút nào, tuy người đá khiêng kiệu khiêng rất vững vàng ổn định, quan trọng nhất đó là chiếc kiệu này vậy mà bị bịt kín mít, cmn ngay cả cái màn che cũng không có, tôi mới trải qua sự bức bối trong hang động bên dưới lòng đất xong, cho nên có hơi chịu không nổi cảm giác này, muốn vén rèm cửa để hít thở không khí bên ngoài, ai dè tôi vừa mới vén rèm cửa lên thì rèm cửa liền bị dằn lại, con chồn vàng ở bên ngoài cười khan một tiếng nói với tôi: "Đi trên đường âm dương thì không được nhìn, nhìn rồi thì không về lại dương gian được đâu. Sắp đến nơi rồi, ngài ráng chịu một chút."
Ngay vào lúc này, anh trai tôi ở bên trong chiếc kiệu kia tằn hắng với tôi một tiếng, tôi vốn dĩ còn muốn kêu lên là gì cơ? Đây là đường âm dương á? Thông đến âm gian hả? Bị một tiếng ho khan kia của anh trai nhắc nhở, tôi dứt khoát ngậm miệng lại không hỏi nhiều nữa.
Lại một lần nữa ngồi vào trong kiệu, tuy tôi có chút căng thẳng, nhưng bởi vì lần này đi cùng anh trai, bộ dạng nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay của anh ấy cho tôi một cảm giác an toàn rất lớn, cho nên tôi k•h•ô•n•g thấy sợ, mà ngược lại còn thấy kích thích hơn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận