Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua thì cũng coi như xong, nhưng ngay ngày đầu tiên sau khi công trường quay lại làm việc thì trời đổ mưa lớn, mưa to cả một ngày, lúc Trần Thanh Sơn ra ngoài đi tiểu, vừa tiểu vào thì thấy trong bùn bắn ra một chiếc khuyên tai bằng vàng, chiếc khuyên tai này vô cùng tinh xảo, Trần Thanh Sơn liền nhặt lên, cũng không rửa lại mà để lên miệng cắn một cái thì biết ngay là vàng thật, ông ấy vội vàng nhét nó vào trong túi, ông ấy cho rằng chiếc khuyên tai này là của ai đó đánh rơi, lúc đó ông ấy liền nghĩ, nếu như đem chiếc khuyên tai vàng này về đưa cho vợ rồi nói là mình tự mua, thế thì vợ mình chắc chắn là vui lắm.
Kết quả bắt đầu từ hôm đó, Trần Thanh Sơn bắt đầu nằm mơ.
Vào mỗi tối, đều có một người con gái đi vào trong giấc mơ của ông ấy, quấn khư khư ông ấy. Trần Thanh Sơn vẫn còn chưa để ý, ông ấy cho rằng do mình quá nhớ phụ nữ, hơn nữa người con gái trong giấc mơ đó thật sự rất đẹp, ông ấy cũng thấy vui trong đó.
Cứ như vậy mà trải qua một tuần, ban ngày phải làm việc, ban đêm thì lại phải vật lộn cả đêm, Trần Thanh Sơn không chịu nổi nữa, trong lòng tuy thấy vui, nhưng không có sức lực làm việc, không ngừng đổ mồ hôi lạnh giống như cơ thể bị kiệt sức.
Buổi tối hôm đó, là chú Trụ Tử chủ động gọi Trần Thanh Sơn ra ngoài uống rượu, Trần Thanh Sơn cảm thấy gần đây có chút bị thận hư, nên gọi một bình rượu mạnh, nhưng chú Trụ Tử thì gọi rượu xái (rượu nước thứ hai, rượu nhẹ), kết quả một bình rượu mạnh bé tí của Trần Thanh Sơn còn chưa uống xong, chú Trụ Tử lại uống say nữa rồi.
Hơn nữa chú Trụ Tử còn đang nhìn Trần Thanh S·ơ·n rồi cười lạnh, cái cười lạnh của chú ấy khiến Trần Thanh Sơn hoảng loạn, bèn hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì vậy? Còn cười như thế nữa?"
"Cô gái đó, mùi vị thế nào?" Chú Trụ T·ử hỏi Trần Thanh Sơn.
Trần Thanh Sơn lập tức hoảng hồn, nói: "Gái gú cái gì, mùi gì chứ? Cậu nói cái giống gì vậy?"
"Cô gái mà tối nào cũng ngủ với anh á." Chú Trụ Tử nói.
Trần Thanh Sơn vừa nhìn thấy chú Trụ Tử lại uống say, liền nghĩ thầm trong lòng chẳng lẽ chú Trụ Tử mà uống say vào thì có thể biến thành một đại sư nhìn thấu mọi việc? Nếu không thì làm sao có thể ngay cả giấc mộng xuân của mình là cậu ta cũng biết?
"Làm thế nào cậu biết được? Cậu có thể nhìn thấy thứ ở trong giấc mơ của tôi sao?" Trần Thanh Sơn chột dạ nói.
"Nữ thi hơn tám trăm năm, mùi vị chắc chắn là không bình thường đâu nhỉ." Lúc này, chú Trụ Tử nói.
Câu nói này khiến Trần Thanh Sơn đổ mồ hôi lạnh cả người, ông ấy lập tức nghĩ đến bộ n·ữ thi bên trong cỗ quan tài được đào lên kia, chẳng lẽ người con gái mỗi ngày đều xuất hiện trong giấc mơ của mình, chính là nữ thi đó?
Ông ấy hoang mang bỏ bình rượu xuống, nhìn chú Trụ Tử rồi nói: "Trụ Tử, có chuyện gì thế, cậu nhìn ra được gì à? Anh hai, nếu như anh thật sự nhìn ra được gì đó, nhất định phải cứu anh em của anh đó a!"
Ông ấy vừa nghĩ đến chủ thầu kia bị thanh sắt đâm xuyên tim, cảm giác ngà ngà say lập tức tỉnh hơn một nửa.
"Anh lấy đồ của cô ta, cô ta nhất định phải tìm anh, nói đi, anh đã lấy thứ gì của người ta rồi? Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao, phụ nữ tiếc nhất là trang sức của mình?!" Chú Trụ Tử cười lạnh nhìn Trần Thanh Sơn.
Trần Thanh Sơn đầu tiên còn có chút mơ hồ, ông ấy đâu có đến gần quan tài đâu, làm sao có thể lấy đồ được? Nhưng sau đó ông ta vỗ lên đầu mình một cái, lập tức nhớ đến chiếc khuyên tai vàng mà nước tiểu của mình bắn ra, ông ta nói: "Nhưng chiếc khuyên tai đó là do nước tiểu của tôi khiến nó từ trong đất trồi ra mà, tôi đâu biết là của cô ta đâu a!"
"Đó là chủ thầu đem đồ thả xuống đất đó, là đồ của cô ta, cũng may là anh chỉ nhặt lên, cô ta chỉ tìm anh để hút chút dương khí, nếu không thì anh còn mạng để ngồi đây sao? Nhưng nếu như anh cứ bị cô ta hút tiếp như vậy, không chết thì cũng bị lột một lớp da." Chú Trụ Tử nói.
Sau đó, Trần Thanh Sơn còn muốn quỳ xuống trước mặt chú Trụ Tử luôn, ông ấy sợ bị người khác nghe thấy, nên hạ giọng thật thấp rồi nói: "Đại ca, anh nhất định phải cứu tôi đó! Tôi bảo này, gần đây mỗi ngày đều có một cô gái xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi còn cảm thấy kì lạ, là giấc mộng xuân đấy, mỗi ngày đều một người, hơn nữa còn là người mà tôi chưa từng gặp qua!"
"Buổi tối cô ta sẽ lại đến tìm anh, anh cứ giả vờ như không biết, chuyện nên làm thì cứ làm, sau khi làm xong thì anh khen cô ta đẹp, nói muốn tặng cô ta một món quà, rồi đem chiếc khuyên tai vàng đeo lên cho cô ấy, sau khi trả lại cho cô ta, đoán chừng sẽ không có chuyện gì nữa đâu." Chú Trụ Tử nói.
"Cái gì mà đoán chừng? Lỡ như còn có chuyện gì nữa thì sao?" Trần Thanh Sơn hỏi.
Ai dè lúc này, chú Trụ Tử đã nằm bò ra ngủ quên ở trên bàn.
Trần Thanh Sơn cõng chú Trụ Tử về, chú Trụ Tử lúc này đã ngủ như một con heo chết, mấy hôm trước ngày nào Trần Thanh Sơn cũng háo hức đi ngủ, bây giờ khi biết người buổi tối làm cái kia với mình là cái xác già hơn tám trăm năm, ông ta sợ đến mức không thể nào ngủ được, cứ nhắm mắt vậy thôi chứ sống chết cũng không thể ngủ.
Mãi cho đến hơn nửa đêm, thực sự thức không nổi nữa thì Trần Thanh Sơn mới mơ mơ màng màng đi ngủ, vừa ngủ chưa được bao lâu, cô gái kia lại đến nữa, cô gái này mỗi lần đến đều chỉ mỉm cười với ông ta, sau đó thì nhẹ nhàng cởi đồ của Trần Thanh Sơn ra, cởi đồ xong thì vào chuyện chính, từ trước đến giờ cô ta chưa từng nói câu nào.
Lúc ông ta không biết cô gái này là ai thì chỉ xem như là mĩ nữ trong mơ, sau khi đã biết, cho dù ở trong mơ thì cũng biết, cho nên cô gái này vừa đến, ông ta liền sợ muốn chết, còn có tâm trạng gì nữa đâu chứ? Cô gái này sau khi cởi quần áo của ông ấy ra, Trần Thanh Sơn đương nhiên là không như rồng như hổ giống mấy ngày trước, nói đùa chứ, trong tình huống như vậy mà còn có thể c*ng được, thế thì là quái vật cmnr.
Cô gái này vừa nhìn thấy Trần Thanh Sơn không được, Trần Thanh Sơn thì sợ quéo, cô ta sẽ không vì mình không làm được mà bóp chết mình đó chứ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận