Người dịch: Hàn Lam
.
Tất cả những chuyện này đều đã xảy ra quá đột ngột, ba chúng tôi đều ngơ ngác, sau khi con rắn nằm cuộn tròn lại, nó từ từ đi đến bên cạnh tôi, sau đó thậm chí nó còn quấn lên người tôi, cuối cùng, hai cái đầu của con rắn này, đặt lên trên hai vai tôi, trong phút chốc, một cảm giác khang khác lại một lần nữa xuất hiện trong đầu tôi, tôi lại một lần nữa cảm thấy hình như tôi đã từng trải qua cảnh tượng giống như bây giờ rồi, đặc biệt là tôi thấy ánh mắt của con rắn hai đầu này, càng giống như là nhìn cố nhân vậy.
Ngay vào lúc này, ở trước mặt chúng tôi, đột nhiên xuất hiện một chiếc bè trúc nhỏ, chúng tôi đều lập tức nhìn qua đó, lúc tôi nhìn rõ được người ở trên chiếc bè trúc đó là ai, tôi liền lập tức đứng dậy, dường như không dám tin vào mắt mình.
Người đang chèo trên chiếc bè trúc đó, vậy mà lại là anh trai tôi!
Sau khi anh trai tôi cặp vào mạn thuyền, anh ấy dùng cây sào trúc dài dài chống xuống nước một cái, sau đó thì dựa vào lực này mà phóng cả người lên thuyền, động tác chống sào rồi nhảy lên đó vô cùng lưu loát, sau khi anh ấy đáp xuống, bước chân vững vàng.
"Anh hai, sao anh lại ở đây?" Tôi hỏi.
"Tại sao mọi người lại ở đây?" Anh trai tôi cũng hỏi tôi, lúc này, ánh mắt anh ấy nhìn thấy con rắn đang quấn trên người tôi, rõ ràng anh ấy đã khựng lại một chút, sau khi anh ấy nhìn con rắn này, trong miệng vậy mà lại phát ra những tiếng xì xì, tôi phát hiện ra anh trai tôi mới là một người đỉnh của đỉnh, thế mà bất cứ ngôn ngữ nào anh ấy cũng biết, kiểu âm thanh mà anh ấy phát ra chính là âm thanh của loài rắn, rất rõ ràng là bây giờ anh ấy đang tiến hành giao lưu với con rắn hai đầu này.
Sau khi anh trai tôi nói xong, đầu của con rắn này đột nhiên ngẩng cao lên, không còn ngoan ngoãn như ban nãy nữa, hai cái đầu rắn dường như chứa đầy sự thù địch, còn anh trai tôi thì ngay lập tức quỳ xuống đất, trong miệng vẫn tiếp tục phát ra thứ âm thanh xì xì kia, sau khi nói xong, thì cả đầu đều dí sát xuống mặt đất, lúc này, con rắn này cuối cùng cũng bò một vòng xung quanh tôi, sau cùng còn nhìn tôi một cái kiểu luyến tiếc không nỡ, rồi mới bò vào bên trong khoang thuyền.
"Anh trai, chuyện này là sao thế?" Tôi hỏi.
"Đừng hỏi nữa. Mau đi thôi." Anh trai tôi nói xong, lấy một chiếc bộ đàm ra, nói mấy câu vào chiếc bộ đàm này, một lúc sau, có một chiếc xuồng máy chạy tới, tôi nhìn thấy bà lão lái chiếc ca nô đó vậy mà lại chính là bà ngoại Lý thái thái của tôi, lão thái thái này tuổi tác đã lớn như vậy rồi, mà còn lái được ca nô thế này, dáng vẻ trông có vẻ thật khôi hài. Lúc này anh trai tôi mới nói: "Đi thôi, xuống thuyền."
Lúc lão thái thái nhìn thấy con thuyền này cũng mặt mày biến sắc, sau khi chúng tôi lên ca nô, lão thái thái tăng hết tốc lực, lập tức quay đầu phóng đi nhanh như chớp, tôi quay đầu lại nhìn thử con thuyền quỷ âm ti đó, không biết từ khi nào nó đã giương buồm lên, cánh buồm thay đổi phương hướng, chẳng biết đang chạy đi đâu, cũng ngay vào lúc này, tôi nhìn thấy trên thuyền quỷ âm ti kia đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen, đó là một bóng người, nhưng không phải là một người, người đó đứng ở trước mũi thuyền, đang vẫy tay tạm biệt tôi.
Chiếc cano chạy đến chỗ cách vị trí ban nãy của chúng tôi chừng năm dặm thì dừng lại, nơi này không biết là khu vực nào của Hoàng Hà, nói chung không phải là nơi mà con người cư trú, mà giống một cái hồ cỏ mọc um tùm hơn, ở trên bờ có dựng mấy cái lều bạt, tôi còn nhìn thấy có một đám người, đám người này người nào người nấy đều trông có vẻ vô cùng cường tráng và được đào tạo huấn luyện.
"Người nhà họ Lý." Bàn Tử thì thầm nói vào tai tôi.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không biết chuyện này là thế nào, chẳng phải Lý lão thái một mình tụ hợp với anh trai tôi, rồi đi theo một lộ trình kì lạ không thể tìm được sao, tại sao còn dẫn theo tay chân nữa? Chẳng lẽ Tiểu Thất nói dối sao? Nhất thời đầu óc tôi cũng mụ mị, sau khi chúng tôi cặp vào bờ, có mấy người bước đến cột cano vào một gốc cây to, đừng thấy Lý lão thái tuổi tác đã cao, chứ bây giờ bà ấy đang mặc một bộ đồ đột kích, động tác vô cùng lanh lẹ, bà ấy nhảy khỏi thuyền, đứng trên bờ, nhìn anh trai Tôn Trọng Mưu của tôi đang từ từ chèo bè trúc ở dưới nước một cách bực bội.
Bàn Tử đứng dậy cười rồi nói: "Lão phật gia, lâu rồi Tiểu Bàn không có gặp người, tinh thần này vẫn còn khá quá a!"
"Trói ba người họ lại cho ta!" Lý lão thái chau mày suy nghĩ, sau đó liền nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận