Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 429: Đàm Phán (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
Lưu Khai Phong nhìn tôi nói: "Xem ra các cậu cũng có sự chuẩn bị không ít nhỉ."
"Nếu cái gì cũng không biết thì ai lại tới đây tự tìm đường chết? Thế nên chúng ta nói thẳng đi, tại sao ông không lên đó, trên đó rốt cuộc là có thứ gì?" Tôi hỏi.
"Tại sao tôi phải nói cho cậu?" Lưu Khai Phong cũng trực tiếp trả lời.
"Bởi vì chúng tôi muốn đem Lý Hương Lan đi. Chỉ khi chúng tôi đưa bà ấy đi ông mới có cơ hội." Tôi nhìn ông ta nói.
Lưu Khai Phong nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn tới nỗi trong lòng tôi bắt đầu có chút hoang mang. Cách nói vừa rồi là do tôi đột nhiên nghĩ ra, cũng không biết có tác dụng gì với ông ta không. Tiếp theo Lưu Khai Phong nhìn sang Na Đa rồi lại nhìn sang tôi cười khinh thường nói: "Na Đa, anh nghe thấy chưa, tiểu tử này nói muốn nhường quan tài đó cho tôi, là nhường cho tôi đấy."
"Trùng của anh rất lợi hại, nhưng anh trai tôi cũng có thể giết anh. Trần Đông Phương cũng có thể giết anh." Tôi nhìn Na Đa, sở dĩ tôi phải nói vậy là bởi tôi buộc phải trấn áp cái bá khí của bọn họ, thái độ mà Lưu Khai Phong nói chuyện với tôi quả thực quá bỡn cợt.
"Trùng của tôi không xâm nhập vào cơ thể anh được, tôi rất hiếu kỳ về anh." Na Đa không trả lời câu hỏi của tôi mà nói câu này, tôi nghe xong mà đơ ra luôn. Trùng của anh ta không xâm nhập vào cơ thể tôi được? Đây là chuyện gì nữa thế? Hình như đây mới là lần đầu tiên tôi với anh ta gặp nhau mà?
"Diệp tử." Anh ta nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ rồi đột nhiên gọi tên tôi.
Câu gọi Diệp tử này khiến tôi nhớ lại cái bộ dạng của Bàn tử lúc bị con trùng nuôi bằng máu của kỹ nữ đó bò vào trong cơ thể. Bàn tử bị tấn công khi cả hai chúng tôi đều đang ngủ, thật ra lúc đó có hai con bọ được thả ra, một con chui vào người Bàn tử, nhưng con còn lại lại không xâm nhập được vào cơ thể tôi?
Tim tôi trùng xuống bất giác nhìn về hướng Na Đa, cái nhìn của anh ta rất kỳ lạ, thêm lời anh ta nói nữa, lẽ nào anh ta đã đoán ra được điều gì rồi?
Để che dấu tâm trạng lo lắng của bản thân tôi cười nói: "Chỉ là một cổ trùng nhỏ bé, nghĩ có thể làm hại được tôi ư?"
"Tên tiểu tử này khẩu khí lớn đấy, Na Đa mau phế nó đi." Lưu Khai Phong cười nói.
"Tôi thực sự không thể làm bị thương anh ta." Nói xong Na Đa búng ngón tay, một con ruồi màu xanh ngay lập tức bắn về phía tôi. Con ruồi bay về phía tôi với tốc độ rất nhanh, tôi chỉ kịp giơ tay lên chặn, con ruồi đó thế mà lại cắn người, nó cắn một cái vào tay tôi nhưng ngay lập tức rơi xuống đất chân chỏng lên trời rõ ràng là không còn sống nữa,
"Cái quái gì thế?" Lưu Khai Phong cũng bị dọa sợ quay sang nhìn Na Đa.
"Tôi không biết, nhưng là cháu nội của Diệp Giang Nam thì đều không tầm thường." Na Đa nói.
Lời anh ta nói khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu lúc này mà anh ta bóc trần bí mật về thân phận của tôi thì đúng là khiến tôi không kịp trở tay, thì ra anh ta cũng chỉ đoán thôi. Nhưng như vậy cũng tốt, tôi giả vờ tỏ ra vô cùng tự tin nhìn Lưu Khai Phong cười nói: "Lão Lưu, giờ ông thấy không phải tôi chỉ nói miệng chứ? Còn muốn tôi chứng minh thực lực của bản thân nữa không?"
Lưu Khai Phong cũng ngẩn ra luôn, chắc ông ta cho rằng tôi là cao thủ tuyệt thế, hoặc ít ra cũng như anh trai tôi. Nhìn thấy cái biểu cảm của ông ta là tôi biết chiêu này của mình đã có tác dụng. Quả nhiên sau khi im lặng một lúc thì ông ta nói: "Quan tài đầu rồng vàng đã bị người của Mật Tông Tây Tạng chiếm rồi, bây giờ trong quan tài là một nhân vật cực kỳ lợi hại của Mật Tông. Đường Nhân Kiệt chỉ mới chạm vào quan tài thôi mà da thịt đã lở loét ra, Tôn Trọng Mưu và Lý Hương Lan ắt cũng chết rồi. Thân thể cậu rất đặc biệt, nếu như cậu thực sự có thể đem cái người trong quan tài ra ngoài tôi sẽ tặng cậu vinh hoa phú quý, cậu thấy sao?"
"Vinh hoa phú quý như nào? Ông nói nghe xem, tôi còn biết cân nhắc?" Tôi cười nói.
"Tất cả thuộc về Đường Nhân Kiệt sẽ do cậu tiếp quản. Hình như cậu và nha đầu nhà Hàn Cát Hổ đang yêu đương với nhau, tôi giúp cậu viết một bức thư, đảm bảo bên Hàn Cát Hổ thuận buồm xuôi gió, thế nào?" Lưu Khai Phong nói.
"Quả là không tồi, trở thành người giàu nhất Lạc Dương, thêm ông bố vợ tiền đồ vô lượng nữa, đời người như vậy là đã viên mãn rồi. Nhưng lão Lưu này, có tiền thì cũng phải có mạng mà tiêu, ông phải nói cho tôi biết cái người trong quan tài đó là ai chứ?" Tôi nhìn ông ta nói.

Bình Luận

0 Thảo luận