Cuối cùng, chiếc kiệu cũng được đặt xuống, rèm cửa được mở ra, con chồn cầm lồng đèn nở nụ cười với tôi và nói: "Đến nơi rồi, xuống kiệu thôi."
T•ô•i bước xuống, anh trai tôi cũng đã xuống kiệu, lúc này tôi thực sự bị sốc trước cảnh tượng trước mặt, trước mặt là một tòa nhà cổ kính khổng lồ, xung quanh treo dày đặc những chiếc lồng đèn đỏ, toàn bộ tòa nhà và cả khu vực xung quanh đều có màu đỏ.
Trước tòa nhà cổ có dựng một sân khấu, trên sân khấu có múa rối bóng, bày rất nhiều bàn, trên bàn có trái cây, đồ ăn, trên mỗi bàn có mấy con Hoàng Bì Tử ngồi, nhìn kiểu này tôi không dám tin rằng đây là thế giới của Hoàng Bì Tử, nhìn nó giống một rạp hát cổ xưa có thể xem trên TV hơn.
"Hai vị mời, phu nhân đã chờ lâu rồi." Hoàng Bì Tử cúi đầu nói.
Anh trai gật đầu rồi bước tới, khi chúng tôi đến gần sân khấu, hầu như tất cả Hoàng Bì Tử đều ngừng xem biểu diễn mà quay đầu lại và nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đặc trưng của chồn. Anh trai vẻ mặt bình tĩnh, còn tôi thì giả vờ, con chồn này dẫn chúng tôi đến giữa sân khấu, ở đây tôi nhìn thấy Hoàng Bì Tử mà Trần Thanh Sơn đã nói tới.
Con chồn này mặc áo khoác lông màu trắng, bộ dạng như một phu nhân duyên dáng sang trọng, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế hoàng gia, xung quanh có vài con trông như nô tì đang hầu hạ. Thấy chúng tôi đi đến, lão phu nhân này liếc chúng tôi, sau đó nói với đám Hoàng Bì Tử đang nhìn chằm chằm chúng tôi: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người sống bao giờ sao? Đúng là mất mặt, ai có việc thì đi làm việc đi, đây là khách của ta, không có sự cho phép của ta, không ai được ăn hai người họ."
Nói xong, lão phu nhân xua tay nói: "Đây là người nhà của Lão Diệp ở dưới núi, mau ngồi đi."
Bà ấy nói xong, hai con Hoàng Bì Tử trông giống như người hầu đứng lên, một lúc sau, hai đứa nó mang ghế đến đặt cạnh chiếc ghế thái sư của phu nhân, hai chiếc ghế này rất nhỏ so với chiếc ghế thái sư không bằng một góc. Hơn nữa hai chiếc ghế này cũng không to bằng những chiếc ghế mà mấy con chồn ngồi ở ngoài xem kịch nữa.
Nói thật, chỉ cần nhìn hai cái ghế nhỏ này, nếu ở bên ngoài, thế giới loài người sẽ nghĩ rằng họ khinh thường tôi và anh trai, ngồi thấp cũng bằng với nghĩa là thấp hèn hơn người khác. Tôi có thể nghĩ đến điều này, thì anh trai tôi cũng có thể nghĩ tới, anh ấy chỉ đứng nhìn, không ngồi xuống, tôi lúc này trong lòng bối rối, nhưng tôi cũng hạ quyết tâm, anh trai tôi thế nào thì tôi làm thế ấy, để tránh xảy ra chuyện phiền phức.
Chúng tôi không ngồi xuống, lão phu nhân vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Sao vậy, cảm thấy chiếc ghế nhỏ c•ủ•a ta xúc phạm các người sao? Năm đó khi Diệp Thiên Hoa đến chỗ bà đây, ông ta cũng ngồi trên chiếc ghế này."
Anh trai vẫn đứng đó không nói gì, còn phu nhân vẫn tiếp tục ăn hạt dưa xem múa rối bóng, tuy nhiên mấy cô hầu gái lại nhìn chúng tôi với vẻ mặt khinh thường, như thể rất bất mãn với sự không biết điều của chúng tôi. .
Một lúc sau, lão phu nhân trợn mắt nhìn anh trai nói: "Quả nhiên, Diệp gia các người tính tình đều cứng rắn như vậy, năm đó Diệp Thiên Hoa cũng không ngồi trên cái ghế nhỏ này, ta có thể đổi ghế khác, nhưng hai người đạo hạnh chưa đủ, không muốn ngồi thì thôi, vậy thì đứng đi. Các người thích là được, người ngoài cũng không thể nói bà đây không biết tiếp đãi khách, người đâu, mau đi rót trà."
Lời nói và hành vi của phu nhân không hề giống một con chồn mà giống một vị phật gia hơn, tôi và anh trai cứ đứng như vậy, một lúc sau, người hầu bưng trà tới, có hai con chồn bưng bàn trà đến, mang đến trước mặt tôi và anh trai.
Trước khi tôi đến đây, anh trai đã nói, đừng nói chuyện và cũng đừng ăn uống gì, lúc đó tôi không hiểu ý anh ấy là gì, nhưng nhìn tình hình này, anh ấy không nói tôi cũng sẽ không dám ăn, ai dám ăn những thức ăn của chồn chứ? Vì vậy, hai tách trà này cho dù đang bốc khói thơm lừng, tôi cũng không thèm nhìn chúng.
Lúc này, lão phu nhân đang lo việc của mình, nói: "Ngồi cũng không ngồi, rót trà cũng không uống, chẳng lẽ ăn hiếp bà già đây sao, không nể mặt bà c•h•ú•t nào à?"
Lúc này, anh trai cuối cùng cũng lên tiếng, nhìn lão phu nhân nói: "Bà rốt cuộc muốn gì?"
Phu nhân trợn mắt nhìn anh trai nói: "Cuối cùng cậu cũng lên tiếng, nếu không ta thật sự cho rằng cậu câm nữa, cậu hỏi bà đây muốn gì, ta suy nghĩ một chút, lần này vốn là ta mời tên nhóc kia, cậu không mời mà đến, cậu muốn gì mới đúng?
Anh trai sắc mặt âm trầm không nói nữa, lúc này l phu nhân liếc nhìn tôi nói: "Cậu là con út của Diệp Thiên Hoa sao? Ta biết trong lòng cậu có rất nhiều câu hỏi, vậy đi, cậu uống cạn chén trà kia, ta sẽ trả lời ba câu hỏi của cậu."
Thành thật mà nói, câu nói này đối với tôi rất hấp dẫn, tôi rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nếu là một mình tôi đến đây, cho dù trong tách trà này có độc tôi cũng sẽ nghiến răng uống nó. Nhưng lần này tôi đi cùng anh trai, phải xem anh ấy thế nào, tôi nhìn anh trai phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào tôi, lắc đầu nhẹ với tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận