"Anh đừng có nói mấy chuyện nhảm nữa được không?" Tôi nắm lấy một cục tuyết ném vào anh ta và mắng.
"Được rồi, để tôi trực tiếp nói cho các cậu biết. Nếu thật sự có một ngôi đền do các Lạt Ma xây dựng cho chân thần ở sâu trong núi tuyết, dựa vào thực lực của các Lạt Ma, mặc dù bọn họ có thể không hiểu phong thủy của trung thổ, nhưng tu sĩ là người nhạy cảm nhất với khí, họ sẽ dùng khí để tìm ra mắt phong thủy trong hang rồng. Vì vậy, nếu muốn tìm lại ngôi đền bị thất lạc thì vẫn phải dựa vào phong thủy, được rồi, ông đây không vòng vo nữa, các người đã nhìn thấy núi chưa? Hãy nhìn vào hướng đi của dãy núi sự lên lên xuống xuống nhẹ nhàng này. Đó là nơi tập hợp năng lượng rồng tốt nhất, nhìn hẻm núi dưới chân chúng ta, tuy hẻm núi không lớn, nhưng có uy lực của long môn, núi là rồng, rồng đi qua long môn, cho nên đi qua hẻm núi trước mặt là con đường chính xác để chúng ta đi tiếp. Nếu Bàn gia đây nói không sai, bên ngoài hẻm núi chắc là có một con sông, rồng vượt Long Môn rồi băng qua sông, đây mới là nơi tụ tập của những con rồng thực sự." Bàn Tử nói.
Những gì Bàn Tử nói tôi nhắm chừng không mấy ai hiểu lắm, vì vậy sau khi anh ấy nói xong tất cả chúng tôi đều bối rối nhìn nhau. Ý tôi là, tuy chúng tôi không hiểu nhưng ít nhất anh ấy cũng đưa ra được con đường và nói ra đạo lý. Điều này tốt hơn so với sự chọn đại của tôi. Cho nên chuẩn bị làm theo ý anh ta, ai biết lúc này, sau khi Liễu Thanh Từ dịch lại những gì Bàn Tử đã nói với các Lạt Ma, một Lạt Ma đột nhiên nói câu gì đó với Bàn Tử.
Bàn Tử liền hỏi Liễu Thanh Từ: "Em dâu à, Lạt Ma này nói gì vậy? Đất nước chúng ta công bằng dân chủ, bất cứ ai cũng có thể nêu ra quan điểm của mình."
"Lạt Ma hỏi anh, ngôi đền có thể chuyển động, có khả năng đó không?" Liễu Thanh Từ nói.
Bàn Tử gãi đầu nói: "Bàn gia đây nói long mạch có thể chuyển động, nhưng nếu ngôi đền có thể chuyển động thì chỉ có một khả năng, những Lạt Ma đó không biết cách cố định đầu rồng, cho nên nó thay đổi theo sự chuyển động của long mạch. Nói cách khác, việc giữ cho ngôi đền và mắt phong thủy của long mạch đã cùng nhau chuyển động.Sao vậy, Lạt Ma biết gì rồi phải không?
"Theo lời của người trong bộ tộc nói, bốn vị Lạt Ma năm đó, chính là người các anh nhìn thấy dưới sông Hoàng Hà trước khi rời đi đã nói, người ngoài sẽ không thể tìm ra vị trí của ngôi đền nếu không có sự hướng dẫn của họ, bởi vì ngôi đền sẽ chuyển động." Liễu Thanh Từ nhìn Bàn Tử và nói.
"Mẹ ơi! Công trình này lớn dữ! Mặc dù long mạch di chuyển rất chậm và chỉ thay đổi mười năm một lần, nhưng sâu trong vùng núi tuyết, việc xây dựng lại một ngôi đền ở một địa điểm khác nhau cứ mười năm một lần cũng đâu có dễ." Bàn Tử nói.
Liễu Thanh Từ lắc đầu nói: "Ai biết được, nhiều khi đây chỉ là truyền thuyết mà thôi."
Lúc này Trần Đông Phương đứng lên nói: "Những gì Liễu tiểu thư nói thật ra đã chứng minh suy đoán của Bàn Tử là đúng. Vị trí của ngôi đền hẳn là nằm trên mắt phong thủy của long mạch đã chuyển động này. Nếu đã xác định rồi, vậy thì chúng ta xuất phát thôi."
----Lúc này chúng tôi gần như đã nghỉ ngơi xong rồi, nên nói đi là đi luôn. Con đường chúng tôi đi là đi theo lời của Bàn Tử, và đi dọc theo hẻm núi bên dưới, vượt qua hẻm núi này, đi qua long môn mà Bàn Tử nói, quang cảnh phía trước bỗng trở nên sáng sủa và trong trẻo hơn.
Mọi người lúc này nhìn về phía Bàn Tử, có lẽ vừa rồi có người cho rằng Bàn Tử nói nhảm, nhưng ở trước mặt có một cái hồ khổng lồ, không nghi ngờ gì đã chứng minh suy đoán của Bàn Tử là đúng. Vượt long môn để qua sông, đây quả thực chính là hướng đi của long mạch mà Bàn Tử nói.
Đây là một cái hồ lớn, Bàn Tử nhảy lên mấy lần, mặt băng rất dày, thật ra chúng tôi cũng không lo lắng sẽ rơi xuống, nơi này nhiệt độ luôn luôn như vậy, Bàn Tử vô ý thức nói :"Các người thấy chưa? Bàn gia đây đâu có tệ hơn giác quan thứ sáu của Diệp Tử đúng không?"
"Đúng, Bàn gia là nhất, đi thôi." Tôi nói.
----Đi trên mặt băng cảm giác dễ dàng hơn nhiều. Nhược điểm duy nhất là vì mặt hồ rộng lớn nên chúng tôi rất dễ mất phương hướng hơn. Liễu Thanh Từ lấy ra bản đồ của Trác Mã lão thái thái để so sánh. Phát hiện trên bản đồ của bà không phải không có cái hồ này, mà ý của Trác Mã lão thái thái là để chúng tôi đi vòng qua cái hồ này.
Lộ trình của bà ấy đưa cho chúng tôi là đi trên ngọn núi phủ tuyết dọc bờ hồ, bởi vì hướng của những ngọn núi phủ tuyết giống với đường vẽ trên bản đồ, và mặt hồ chúng tôi đang đi chắc chắn là một con đường tắt.
Sau khi phát hiện ra điều này, chúng tôi đã yên tâm hơn hẳn, nếu biết chuyện đơn giản như vậy, ngay từ đầu chúng tôi đã để cho Bàn Tử đi tìm theo long mạch, cũng không cần đến Trác Mã lão thái thái dùng mạng sống của mình để cảm nhận sự tồn tại của vị chân thần, mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi chợt rùng mình và nói: "Chết rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận