Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 576: Màn Hợp Tác Kì Lạ (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Tôi nhìn Lưu Khai Phong một cái, vào lúc này ông ta đã không còn ung dung thong thả như ban nãy nữa, tôi có thể cảm nhận ra được ông ta đã có chút cáu kỉnh, từ điểm này có thể thấy, thời gian của Lưu Khai Phong thật sự đã không còn nhiều nữa rồi, trong chuyện này ông ta là người gấp gáp hơn nhiều so với bất kì ai khác, hơn nữa ông ta vẫn cứ luôn cáu kỉnh với Na Đa, nghe nội dung ông ta nói chuyện, có vẻ như là ông ta bảo Na Đa lập tức giết chết tôi, cho rằng chúng tôi đang bày trò trong chuyện này. Nhưng Na Đa lại kiên quyết cho rằng, tôi chính là chìa khóa quan trọng để tìm được cái hang động đó, không thể không nói, từ một điều này thôi, Na Đa hình như có rất nhiều điểm tương đồng với Liễu Thanh Từ.
Chúng tôi tiến hành nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ trong thời gian ngắn, khác với người bên Lưu Khai Phong toàn ăn đồ hộp, cơm nước bên phía chúng tôi đơn giản hơn rất nhiều, vẫn là bánh quy ép vụn ra nấu với nước, sau khi Bàn Tử ăn được hai muỗng thì phát cáu vứt cái thìa xuống đất, hét lên với bên phía Lưu Khai Phong: "Tôi nói nè ông già, nếu như chúng ta đã hợp tác, thế thì là đồng minh rồi, có thể nào cho chúng tôi ăn chút đồ hộp được không? Binh tôm tướng tép chúng tôi đây không bì lại được với đồ ăn quân đội chính quy của mấy người, không giấu gì ông, trong miệng Bàn gia tôi còn nói ra được cả chim rồi đây."
Bàn Tử nói câu này rất không ra gì, lại khiến cho đám thủ hạ của Lưu Khai Phong bật cười lớn, Lưu Khai Phong cười lạnh một cái rồi nói: "Cho chúng một ít đi, cứ coi như là cơm chặt đầu, trước buổi tối hôm nay, nếu như không tìm ra được cái hang động đó, ta sẽ tiễn tất cả các ngươi lên đường!"
Mấy người đó quả thật đưa qua cho chúng tôi ít đồ hộp, tôi vừa nhìn đã thấy rất phong phú đầy đủ, có thịt bò, có rau cải, thậm chí còn có cả cá ngừ Ca-li, Bàn Tử lập tức mở hết tất cả ra, nước miếng sắp chảy ra đến nơi, anh ta nói: "Liễu cô nương, không phải là Bàn gia tôi nói gì cô, cô cũng không phải là người thiếu tiền, lần sau lúc mua đồ trang thiết bị thì có thể nào đừng mua bánh quy ép vụn nữa được không, thịt này cũng đâu có đắt hơn bao nhiêu đâu."
"Cmn anh có chút cốt cách được không hả? Anh đừng cho rằng tỏ tình với Tiểu Thất thành công rồi thì có thể không cần giữ hình tượng nữa nhé." Tôi cười rồi mắng.
"Cậu như vậy là sai rồi nhé, người sống trên đời á, ít ra trước tiên phải cúng cho miếu ngũ tạng được đầy đủ nhất, rồi mới có tâm trạng để làm chuyện khác." Bàn Tử lấy đôi đũa gắp một miếng thịt bò rồi nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa chép miệng nói: "Thơm, cmn thơm thật."
Nhưng ngay vào lúc này, Bàn Tử trông có vẻ như đang tiếp tục gắp thịt bò đóng hộp, nhưng thật ra anh ấy đang dùng đũa viết một hàng chữ trên đất với tốc độ rất nhanh, chúng tôi muốn ghé đầu qua đó nhìn, Bàn Tử liền ho khan một tiếng rồi nói: "Mọi người không ăn hả?"
Tôi biết, lúc này nếu mọi người đều ló đầu qua nhìn thì sẽ bị lộ ngay lập tức, nên bèn cầm đũa lên nói: "Sao mà không ăn được, dù sao cũng đâu có tốn tiền."
Vào lúc này, tôi nhìn thấy hàng chữ mà Bàn Tử viết trên tuyết đó là: "Tôi đã biết cái lối vào đó nằm ở đâu rồi."
Tôi gắp một miếng cá, sau đó thì nhanh chóng viết trên đất: "Ở đâu?"
"Có hai khả năng, một là ở ngay bên dưới đạo quán, phía bên dưới bức tượng Tam Thanh Tổ Sư, có thể là Dương Quân Tùng muốn dùng tượng Tam Thanh Tổ Sư để trấn áp ác ma ở bên dưới, còn một khả năng nữa, đó là ở chỗ mắt phong thủy của tòa thành này." Bàn Tử viết.
Sau khi viết xong, anh ấy nói thêm: "Không phải là mắt phong thủy của tòa thành này, mà là mắt phong thủy của Tuyết sơn phi long của cả ngọn núi tuyết này."
"Ở đâu?" Trần Đông Phương viết.
"Tôi muốn biết, thật sự là phải tiến hành vụ hợp tác này với họ sao? Trong lòng Bàn Tử tôi thấy không đáng tin lắm!" Bàn Tử nói.
Anh trai tôi khẽ gật đầu, anh ấy không có viết chữ trên đất, mà lại nói: "Cậu yên tâm đi, cậu chính là biến số duy nhất, còn về những người khác, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát."
"Được, tới lui cả buổi trời thì ông nội nhà cậu vẫn không tin Bàn gia tôi chút nào, Bàn gia tôi móc tim ra cho cậu coi mà cậu còn chê nó tanh phải không? Vậy tôi không nói gì nữa, mấy người coi mà lo liệu đi, thích làm gì thì cứ làm." Bàn Tử nói.
Anh trai tôi đứng dậy, trực tiếp đi đến bên chỗ của Lưu Khai Phong, chẳng bao lâu sau, tôi nhìn thấy anh ấy đang còn chỉ chỉ tay về phía đạo quán, tôi biết anh ấy đã nói cho Lưu Khai Phong nghe suy đoán của Bàn Tử rồi.
Bàn Tử tức đến mức dằn cả đũa rồi chửi: "Cái thứ chó má gì vậy? Bàn gia tôi thật sự không ngờ, phải tốn công tốn sức như vậy sao? Tôi không thể đi tìm Lưu Khai Phong hả? Đi với các người thì tôi trải qua ngày tháng như thế nào đây?"
Tôi cũng cảm thấy ban nãy anh trai tôi nói thẳng là Bàn Tử là nhân tố chưa xác định cũng có hơi quá đáng, dù sao thì Bàn Tử người ta cũng đâu chỉ là đưa ra suy đoán thôi đâu, thậm chí còn rất cố gắng viết chữ trên đất để mà ngăn cản nữa, công thần quay đầu lại bị anh trai tôi quả quyết thành một tội nhân, ít nhiều gì thì việc này cũng có phần hơi vô lý, tôi vội vàng cười nói: "Bàn gia, anh đừng để tâm quá, con người anh trai tôi ấy mà, chính là như vậy đó, có thể là anh ấy chỉ nói đùa với anh thôi."
"Diệp Tử, cậu cũng đừng an ủi tôi, ai nói đùa thì được, chứ Tôn Trọng Mưu thì không đâu, trừ phi hôm đó mặt trời mọc ở đằng tây, tôi không nói thêm gì nữa, thật ra tôi biết, mọi người lo lắng không phải là lo Bàn gia tôi có mưu đồ gì với cậu, bây giờ tôi cũng nói thẳng luôn, tôi bất kể Đạo Ngọc Hoàng muốn làm gì, nhưng nếu như Bàn gia tôi làm chuyện gì có lỗi với Diệp Kế Hoan, tôi sẽ không chết một cách yên ổn." Bàn Tử thề, xem ra, Bàn Tử cũng đã tức giận thật rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận