Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 692: Một Ao Sen Vàng (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Giang Thành Tử nói: "Năm đó sau khi Lão Tử ra khỏi Thiên Môn, đã để lại một bức Tinh Thần Đồ, rồi lên Đạo Ngọc Hoàng ngồi trước tượng tổ sư suốt một đêm, trước khi đi có để lại một lời tiên tri, nói rằng có chân thần từ trời xuống, Ngọc Hoàng hưng thịnh năm trăm năm, nhưng sau khi Lão Tử đi, kim liên khí vận ở sau núi của Đạo Ngọc Hoàng khô héo mấy năm liền, năm đó sau khi quyết chiến với Quỷ Thợ May, thì ao sen vàng đại diện cho khí vận của Đạo Ngọc Hoàng càng khô héo hơn, chỉ còn lại được ba đóa sen, sau thời Hồng Vũ, thì chỉ còn lại một đóa như bây giờ."
Lúc nói đến đây, Giang Thành Tử ngừng lại một lúc, tôi hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"
"Ta muốn mời tiểu hữu ra sau núi một chuyến, xem xem tiểu hữu liệu có phải là người đương hưng Ngọc Hoàng không, nếu là phải, đương nhiên có thể khiến cho sen vàng khí vận được hồi phục sức sống, còn nếu không phải." Lúc Giang Thành Tử nói đến đây, thì lại ngừng lại.
"Nếu như không phải thì sao ạ?" Tôi cười nói, cảm thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Giang Thành Tử, hình như cũng có chút đáng yêu.
"Nếu không phải, vậy chuyện đã đến nước này, Đạo Ngọc Hoàng cũng không còn đường lui nữa." Giang Thành Tử cũng cười rồi nói.
"Cho nên thật ra chưởng giáo chân nhân cũng biết, bây giờ đã không còn đường lui nữa, đêm nay đến tìm con, thay vì nói là kiểm chứng, chi bằng nói là bốc quẻ, có phải không?" Tôi nói.
Giang Thành Tử gật đầu nói: "Dù sao thì chuyện này có thành công hay thất bại, bần đạo lại là người đạp đổ tổ chức Đạo Ngọc Hoàng ngàn năm, Giang Thành Tử có thể không có đường lui, nhưng các con cháu của Đạo Ngọc Hoàng, không thể nào không có đường lui được, cho nên vẫn mong tiểu hữu rộng lòng."
Tôi khẽ gật đầu rồi nói: "Chưởng giáo chân nhân, lời con vừa nói ban nãy thật ra không có ý gì khác, chỉ là con với Bàn Tử đã quen với việc nói thẳng nói thật như vậy rồi, người cũng đừng để ý, trong lòng ngài nghĩ gì hay lo lắng điều gì, con điều có thể hiểu hết, những gì con nói ban ngày cũng không phải là dối trá, nếu như không có Đạo Ngọc Hoàng và các tu sĩ trong thiên hạ, thì năm đó lúc con rơi xuống đất đã chết trong tay kẻ thù rồi, ngày nay lại vì đứa con của Thiên Tôn kì lạ như con đây, mà gần như sắp hủy hoại cả Đạo Ngọc Hoàng, lúc này muốn mua một liều thuốc an thần thì cũng hợp tình hợp lý, đi thôi."
Giang Thành Tử nói: "Tạ tiểu hữu đã thông cảm."
Thật ra tôi cũng hiểu ý của Giang Thành Tử, chẳng qua đó là muốn uống một viên thuốc an thần vào lúc này, nếu như tôi thật sự có thể khiến cho hoa sen khí vận ở sau núi của Đạo Ngọc Hoàng trở lại, vậy chứng tỏ tôi chính là cái người thiên mệnh mà lời tiên tri của Lão Tử nói đến, Đạo Ngọc Hoàng có thể đánh cược tất cả để giúp tôi, ngược lại, Đạo Ngọc Hoàng vẫn sẽ giúp nhưng đoán chừng phải chừa lại cho mình một đường lui, cũng chính là như Giang Thành Tử đã nói, bản thân ông ấy có thể không cần đường lui, nhưng mấy đứa nhỏ thì phải có.
Tôi không biết liệu bây giờ mình có thể khiến ông ấy uống được thuốc an thần không, nhưng từ sâu trong lòng tôi, thật ra cũng muốn là cái người được trời định đó.
Ba chúng tôi đi vòng qua đạo quán chính của Đạo Ngọc Hoàng, đến được phía sau, phía sau đạo đoán còn thanh bình yên tĩnh hơn so với trước đạo quán nữa, lúc này đã vào thu, gió thu thổi nhẹ đám lá rụng, phát ra âm thanh xào xạc, đi qua một con đường lót đá hẻo lánh quanh co, tôi nhìn thấy ở trước mặt là một cái đầm nước khổng lồ, ở ngay chính giữa đầm nước, một đóa sen vàng duy nhất đang nở rộ một cách quật cường.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, phía trên đầm nước nổi lên một gợn sóng, sau đó, con quái thú Bích Thủy Kim Tinh ló đầu lên khỏi mặt nước, đôi mắt của nó phát ra ánh sáng, đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"Con cần phải làm gì đây?" Tôi hỏi Giang Thành Tử.
"Tiểu hữu có thể đi vào giữa đầm nước. Bích Thủy Kim Tinh đương nhiên sẽ không làm hại con người." Giang Thành Tử nói.
Tôi nhẹ gật đầu, bước lên phía trước, sau đó tôi bước từng bước đi về phía đầm nước, con Bích Thủy Kim Tinh đó rào một tiếng rồi trực tiếp đứng dậy từ trong vũng nước, dáng vẻ cao to uy mãnh của nó, lập tức dọa tôi một trận, nhưng nó cũng chỉ đứng ở đó rồi nhìn tôi, không hề có hành động gì tiếp theo.
Tôi tiếp tục tiến về phía trước, sau đó tôi bước từng bước xuống sâu hơn, ánh mắt con Bích Thủy Kim Tinh đó nhìn chằm chằm vào tôi bắt đầu trở nên mê hoặc, nó cúi đầu xuống nhìn tôi, nhìn vũng nước đó.
Lúc này, Giang Thành Tử với Bàn Tử cũng rời khỏi mặt đất, đứng ở trên cao nhìn xuống, nhìn vào trên đầm nước.
Bên trong đầm nước đó, lại sinh ra một chiếc lá sen.
Tôi bước từng bước đến gần.

Bình Luận

0 Thảo luận