"Anh đừng quên, ở cái chỗ này, tôi đây mới là thần nhé." Tôi nói, nói xong, tôi bèn bò lên trước, chưa bò được bao lâu, tôi nhìn thấy phía trước mặt có ánh sáng, điều quan trọng nhất đó là tôi còn nghe thấy có tiếng nói chuyện nữa. Xem ra trên con đường này cũng không có gì nguy hiểm hay sao á ta? Anh trai tôi lựa chọn con đường kia để chui ra, có lẽ chính là để tỏ ra bí ẩn thôi, tôi đang còn tính mở miệng ra nói với anh trai tôi rằng tôi đang ở đây này, kết quả ngay vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy ở cuối con đường phía trước, có giọng nói của Bàn Tử vọng đến.
Tôi lập tức ngỡ ngàng, tôi quay đầu lại nhìn một cái, Bàn Tử đang còn ở phía sau tôi mà, còn đang mồ hôi đầy đầu mà bò theo, anh ấy thấy tôi không chuyển động nữa, còn hối thúc tôi: "Cậu ngơ ra đó làm gì vậy, bò lên trên đi chứ!"
Da đầu tôi lập tức tê rần, mồ hôi lạnh men theo lỗ chân lông của tôi điên cuồng túa ra ngoài, cmn Bàn Tử ở phía sau lưng tôi, vậy tiếng nói chuyện ở phía trước lại là ai nữa vậy?
"Tôi có hơi mệt, nghỉ một chút, làm điếu thuốc đã." Tôi giả vờ làm như không có chuyện gì rồi nói.
"Hút cách đếch, nhanh nhanh lên đi, không khí ở trong này không lưu thông, khắp nơi toàn là mùi thuốc lá không à." Bàn Tử nói.
Tôi vứt cho anh ấy một điếu thuốc rồi mắng: "Anh để tôi hút thuốc thụ động còn không ít hả? Chửi chửi cái gì?"
(二手烟 èr shǒu yān nphr. secondhand smoke Hút thuốc thụ động hoặc hít khói thuốc thụ động là hình thức hít khói thuốc từ không khí, mà không trực tiếp hút thuốc lá hoặc thuốc lào và cũng bị tác hại gián tiếp dẫn đến những nguy cơ về bệnh như ung thư phổi.)
Nói xong, tôi áp đầu đến gần bức tường bằng vàng, bởi vì nếu như vậy, tôi có thể nghe được âm thanh truyền đến từ phía đối diện rõ hơn một chút, tôi giả vờ như đang rất mệt rồi nhắm mắt lại, thật ra là đang nghe xem tiếng nói chuyện ở bên kia.
Ở bên kia hình như là anh trai tôi, Trần Đông Phương với Bàn Tử đang còn tranh cãi, nội dung cuộc tranh cãi chính là tôi đã đi đâu mất. Sau đó tôi liền nghe thấy Bàn Tử ở bên đó nói là: "Mấy người đừng có nhìn tôi như vậy, Bàn gia tôi làm sao mà biết được? Tôi cứ luôn cho rằng cậu ấy bò phía trước mặt tôi cơ mà, ai dè đến đây thì không thấy người đâu nữa? Liệu có khi nào trong cái động này có cơ quan gì đó, nên Diệp Tử bị rơi xuống đó rồi không?"
"Không thể nào, nếu như là cơ quan, tại sao chỉ có một mình Diệp Tử bị rơi xuống chứ, hơn nữa cậu còn không phát hiện ra?" Trần Đông Phương truy hỏi.
"Dù sao thì Bàn gia tôi cũng không biết, vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta đi tìm Diệp Tử hả?" Bàn Tử ở phía bên kia nói.
Sau đó, tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân ở bên phía đối diện, bọn họ hình như là chia nhau ra để đi tìm tôi, mà lúc này, tôi nhìn Bàn Tử một cái, phát hiện gương mặt Bàn Tử lúc này biến thành màu đen, trên mặt anh ấy nở một nụ cười, đây là một gương mặt cười rất lạ lẫm, tôi lập tức nổi da gà da vịt khắp cả người, nhưng tôi vẫn giả vờ làm như không biết gì cả, nhấc chân muốn đá Bàn Tử một cái rồi mắng: "Cmn anh nhìn ông đây như vậy làm gì hả? Nhát ma à?"
Bàn Tử lại vươn tay ra, lập tức túm lấy chân tôi, trên mặt anh ấy vẫn nở một nụ cười như vậy, anh ấy nhìn tôi rồi nói: "Ngươi đã nghe hết rồi có đúng không?"
Vốn dĩ tôi còn có một chút ảo tưởng, đó là tiếng nói chuyện ở phía trước mặt tôi mới là ảo giác của tôi, kết quả câu nói này của Bàn Tử, chắc chắn là đang nói cho tôi biết rằng hắn ta cũng đã nghe thấy tiếng nói này, hơn nữa hắn ta cũng đã thừa nhận hắn không phải là Bàn Tử.
Tôi hoảng loạn muốn rút chân về, kết quả Bàn Tử lại kéo chân tôi, kéo một cách rất chặt, cái chân còn lại của tôi đạp lên trên đầu hắn, nhưng hắn cứ không hề thả chân tôi ra, tôi chửi hắn: "Cmn rốt cuộc mày là cái thứ gì?"
Bàn Tử cười với tôi, cũng không nói gì, một chân của tôi đạp lên trên mặt hắn, kết quả cú đá này, tôi vậy mà lại đá rớt đầu của Bàn Tử xuống, cái đầu đó rớt xuống lăn lông lốc sang một bên nhưng vẫn nở nụ cười đó nhìn tôi rồi nói: "Ngươi đoán xem ta là ai?"
Sau đó thì gương mặt đó đột nhiên thay đổi, biến thành dáng vẻ của cái xác khô Lạt Ma kia, lúc này tôi mới thật sự phát hoảng, tôi đang suy nghĩ xem tôi đã mắc bẫy từ khi nào? Bàn Tử đi theo anh trai tôi trong cái động bên kia không hề vòng ra ngoài, anh ấy cũng không biết tôi ra ngoài lúc nào, dựa theo thể hình của Bàn Tử, cho dù tôi có muốn lui ra, thì không thể nào vòng qua người anh ấy được.
Vậy thì chỉ có một khả năng, lúc mấy người nhóm anh trai tôi chui qua bên trong cái hang đó, thì có một ngách rẽ, bên trong cái ngách rẽ đó thì Bàn Tử ở phía sau lưng tôi đã bị đánh tráo, trở thành Bàn Tử có bộ dạng này. Sau đó dụ dỗ tôi chui ra ngoài từ một ngách rẽ khác, rồi tiếp theo là dẫn tôi tới chỗ này.
Lúc tôi đang còn suy nghĩ về chuyện này, "một bàn tay của Bàn Tử" tóm lấy chân của tôi, còn một tay khác thì tự nhấc cái đầu của mình lên rồi gắn vào trên cổ nó, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ác độc như thế cười với tôi rồi nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi gặp được hắn dễ như vậy sao? Ngươi chắc chắn phải chết ở nơi này."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận