Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 443: Đào Mộ (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
Lúc đầu tôi nghĩ chỉ cần đào mộ bằng hai xẻng là đủ, nhưng Bàn Tử trợn mắt nhìn tôi nói: "Thì ra cậu là đạo đức giả thôi, mở miệng ra nói tội nghiệp người ta, mà đi đào mộ người ta cầm có cái xẻng theo. Linh hồn đó gắn liền với bộ xương, nếu đem ra phơi nắng, không cần Bàn gia tôi ra tay cô ta cũng tiêu đời rồi."
"Vậy tôi nên làm gì đây? Sao lại nói tôi đạo đức giả, tôi chỉ là không biết thôi mà." Tôi nói.
"Tìm một mảnh vải đen, dựng một cái nhà lều, che nắng cho cô ta là xong." Tôi nói.
Chúng tôi đến ủy ban thôn và tìm thấy một tấm vải lớn màu đen, tấm vải này dùng để phơi lúa trên ruộng lúa mì, đủ lớn, tôi gọi thêm hai thanh niên trai tráng. Chúng tôi cùng nhau xách xẻng và tấm vải to đến mộ cô ngốc. Dưới sự chỉ huy của chuyên gia Bàn Tử, việc đào mộ chỉ là chuyện nhỏ. Chúng tôi bắt tay nhau đã dựng xong cái lều, sau đó tiếp đến đào mộ, thực ra lúc này tôi cảm thấy việc này có chút không thích hợp, nhưng xét đến đạo đức của gia đình Trần Thạch Đầu, tôi mặc kệ luôn.
Khi chúng tôi đang đào được nửa đường, một thanh niên mà tôi gọi đến đào cùng đột nhiên kéo tôi lại và nói: "Anh Diệp Tử, mau chạy thôi, đám người Trần Đại Khuê đến rồi!"
Tôi nhìn lại và thấy Trần Thạch Đầu đang cầm một cây gậy đi ở phía trước, và ba anh em Trần Đại Khuê, mỗi người cầm một con dao rựa giận dữ bước về phía chúng tôi, bốn cha con họ dường như chả có ý định nói chuyện với tôi. Trần Thạch Đầu nhìn tôi như muốn ăn thịt, ông ta hất tay nói: "Chém bọn nó!"
"Hai đứa đi đi!" Tôi nói với hai thanh niên kia. Ba anh em Trần Đại Khuê nổi tiếng là độc ác, lần này vẫn là ba anh em đó, hai đứa nhỏ cũng bị dọa sợ và nói với tôi: "Anh Diệp Tử, hãy cẩn thận, em gọi trưởng thôn!"
"Không, đừng gọi trưởng thôn, chỉ có ba người bọn họ thôi, có là gì đâu!" Tôi nói.
Lúc này, Trần Đại Khuê đã lao tới bên cạnh tôi, giơ dao lên chém tôi. Trước đây tôi có thể sẽ choáng váng khi nhìn thấy tư thế này, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, thần tiên đánh nhau cũng đã thấy. Động tác anh ta trong mắt tôi chỉ là chuyển động chậm, tôi lách người và tránh được nhát chém của anh ta, thuận tay lấy cái xẻng đánh vào lưng anh ta. Cú đánh này mạnh đến mức khiến anh ta ngã ngay xuống đất, tôi tiếp tục đánh vào lưng anh ta, vốn dĩ anh ta đang vùng vẫy trên mặt đất, nhưng rồi không đứng dậy được nữa.
Đối với những người không thường xuyên đánh nhau, khi một cuộc chiến nổ ra, đặc biệt là khi đối thủ bị hạ gục, một cơn tức giận trào ra từ lồng ngực, tôi đá bay con dao của Trần Đại Khuê, giơ xẻng lên và hướng về phía anh em Nhị Khuê và Tam Khuê nói: "Ai dám tiến lên một bước nữa thử xem?!"
Tôi biết vẻ mặt của mình lúc này nhất định rất hung dữ, cộng thêm việc bùng nổ lúc nãy, khiến Nhị Khuê và Tam Khuê sợ hãi cứng người. Hai anh em họ quay đầu nhìn Trần Thạch Đầu, Trần Thạch Đầu hét lên : "Nhìn cái gì! Chém nó, hai đứa bây cùng nhào vô!"
Trần Đại Khuê dưới chân tôi cũng hét lên: "Diệp Kế Hoan! Hôm nay mày chết chắc rồi!"
"Mẹ kiếp!" Tôi đá thẳng vào mặt anh ta, tôi đã không ưa gia đình này rất lâu rồi, nhưng nghĩ lại đúng là ngốc? Trong lòng cảm thấy có lỗi với cô ngốc, không có ý mắng cô, lúc này Nhị Khuê cùng Tam Khuê xông về phía tôi, Bàn Tử chạy đến giúp, tôi liền xua tay nói :"Thần tiên các anh đánh nhau, tôi không thể tham gia, gần đây tôi cũng lén lút học được nhiều, mấy tên tép riêu này để tôi xử lý được rồi!"
Gần đây tôi không chỉ học được nhiều điều, bởi vì cùng họ chạy đông chạy tây mà thể lực của tôi cũng trở nên tốt hơn trước. Nhìn thấy hai người này nghiến răng nghiến lợi lao về phía mình, tôi lộn một vòng trên mặt đất để tránh nhát dao của họ, dùng xẻng làm gậy đập thẳng vào bắp chân của họ. Cú đánh như là một lời giải thích, hai anh em họ gần như cùng lúc ngã xuống đất, ôm chân và la hét. Tam Khuê tên này ngày thường rất hung dữ, hiện tại đau đớn đến mức bật khóc.
Xem ra phương pháp trước đây của Trần Thanh Sơn đối phó với ba anh em này trong thôn của là đúng, đánh chúng, đánh đến chúng sợ, chúng mới phục, nhưng không ngờ ba anh em này như bao cát, dựa vào chút kungfu mèo cào của tôi cũng đánh họ nằm xuống. Tôi đứng dậy, nhặt con dao rựa trên mặt đất, đi về phía Trần Thạch Đầu và nói: "Ông còn muốn chém chết tôi nữa không? Bây giờ ông muốn chém chết ai?"
"Cậu đào mộ vợ tôi, cậu còn có lý nữa sao?!" Trần Thạch Đầu bị tôi ép lùi từng bước.

Bình Luận

0 Thảo luận