Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 160: Cậu Đã Từng Gặp Chưa (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
Cuối cùng, tôi nói với anh trai: "Anh trai, Trần Thạch Đầu muốn đưa cô gái kia đi hiến tế, anh nói xem cô gái kia không có mệnh cách là thiên mệnh âm nữ, tại sao cũng có thể bị đem đi hiến tế như Hoàng Hà nương nương được chứ?"
"Ai nói với em cô gâi kia không phải là thiên mệnh âm nữ?" Anh trai hỏi ngược lại tôi.
"Bàn Tử đã xem qua sinh thần bát tự của cô ta rồi, bản lĩnh của Bàn Tử, không thể nào coi cái này mà cũng coi sai được!" Tôi nói.
"Em cho rằng Trần Thạch Đầu là tên ngốc thật à?" Anh trai nhìn tôi rồi nói.
Tôi đột nhiên nhận ra, có lẽ ngay từ đầu tôi đã bị lừa rồi, sinh thần bát tự của cô gái kia mà Tam Khuê đưa đến là giả, là Trần Thạch Đầu cố tình đưa cái giả này ra để lừa tôi và Bàn Tử, thậm chí có khả năng là, Tam Khuê ở trước mặt tôi trông giống như thiểu năng cũng là làm bộ làm tịch!
"Nhưng mà em cũng đừng gấp, ba ngày sau mới là đêm trăng tròn, hơn nữa ngày hôm đó, không tầm thường, sáu mươi năm chỉ có một ngày như vậy, bọn họ mới có thể đi vào mười hai hang quỷ mà sống sót trở ra." Anh trai nói.
"Ý của anh là yên lặng q·u·a·n sát?" Tôi hỏi.
Anh trai tôi khẽ gật đầu: "Đến lúc đó em đi với anh, không được rời xa nửa bước."
__
Sau khi bước ra từ chỗ của anh trai, tôi lại bắt đầu trở nên ăn không ngồi rồi, bây giờ vì đang trải qua những chuyện này, khiến tôi cảm thấy mình không còn sức lực hay tinh thần để đi làm những chuyện khác nữa, một khi chuyện này rơi vào trì trệ, cả người tôi sẽ trở nên vô cùng mịt mờ, tôi cứ không mục đích như vậy mà đi chầm chậm từ nhà anh trai về nhà mình, nhưng chợt nghĩ về nhà thì cũng chán, cũng lâu rồi tôi chưa đến trường xem Hàn Tuyết dạy học, nhân tiện cũng có thể chơi đùa với mấy đứa nhỏ một chút, nên muốn đi đến trường học một chuyến, ai dè vừa mới bước đến cổng trường, tôi đã nhận được cuộc gọi từ Trần Thanh Sơn, chú ấy bảo tôi qua đó một chuyến.
Nghe giọng nói của chú ấy, giống như đã uống không ít rượu, tôi nghĩ đến chuyện Bàn Tử nghi ngờ chú ấy, cộng với việc ban ngày ban mặt mà chú ấy uống rượu để bản thân thành ra bộ dạng thế này, chẳng lẽ chú ấy có chuyện gì thẹn với lòng thật sao?
Tôi liền bẻ cua, lập tức đến nhà Trần Thanh Sơn, lúc tôi đến nhà Trần Thanh Sơn, vừa hay đụng phải vợ của Trần Thanh Sơn á·n·h mắt đỏ hoe đang bước ra, tôi nói: "Thím, sao thế? Cãi nhau với chú à?"
"Không có." Vợ của Trần Thanh Sơn không muốn nói nhiều với tôi, lập tức che miệng quay đầu tìm mấy bài thuốc.
Tôi bước vào trong nhà, trong nhà nồng nặc mùi rượu, trên đất vứt lăn lóc mấy chai rượu rỗng, còn chai ở trên bàn cũng đã nhìn thấy đáy, tôi nói: "Chuyện gì thế này? Uống rượu giữa ban ngày sao? Tối hôm qua bị dọa sợ à?"
Trần Thanh Sơn ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy tôi đến thì liền rót cho tôi một bát, nói: "Cậu đến rồi à, uống hết bát này trước cái đã!"
Tôi ngồi xuống, nhìn Trần Thanh Sơn, những chuyện xảy ra gần đây quả thật đã khiến Trần Thanh Sơn tiều tụy, hốc hác đi nhiều, trước đây Trần Thanh Sơn là một hán tử vang danh biết bao nhiêu!
"Chú, cháu biết chú không tiếp nhận nổi những chuyện xảy ra gần đây, cháu cũng từng nghĩ, sau này chú đừng quản chuyện này n·ữ·a·, rút khỏi nó, không có liên quan gì đến chú, không muốn liên lụy chú." Tôi nói.
Tôi nói xong, Trần Thanh Sơn lấy tay che mặt giống như đã uống say, qua một lúc, chú ấy bỏ tay ra, tôi nhìn thấy mắt chú ấy rơm rớm. Điều này càng khiến tôi thêm đau lòng, bèn nói: "Chú, thật đó, chú đừng quan tâm nữa, cháu sẽ không để chú tham gia vào chuyện này nữa đâu."
"Không quan tâm? Cmn có thể không quan tâm được sao? Đừng nói mấy lời dư thừa, trước tiên cậu uống chén này đi đã!" Trần Thanh Sơn nói.
"Chú!" Tôi nói.
"Nếu như cậu không uống, tôi sẽ không nói cho cậu biết Trần Thạch Đầu đang ở đâu!" Trần Thanh Sơn đỏ mặt tía tai gào lên.
Tôi bị dọa cho một trận, không biết chú ấy uống say nên nói vậy hay là bị Bàn Tử nói trúng, thật ra chú ấy có chuyện giấu trong lòng sao?
Tôi nhẹ nâng chén lên, nói: "Chú, đầu tiên chú đừng buồn. Cháu uống, chú không nói cho cháu biết thì cháu cũng uống, hôm nay cháu sẽ uống với chú, uống chết cmn thì thôi!"
Tôi một hơi uống cạn chén rượu, chỉ cảm thấy cổ họng và dạ dày nóng rát, vội vàng gặm một khúc dưa leo, lúc này Trần Thanh Sơn châm một điếu thuốc rồi nói: "Diệp Tử à, chú không lừa cháu, chuyện chú Ba bị Trần Thạch Đầu giết, tụi cháu muốn giấu chú, nhưng chú có thể đoán ra, cho nên chú bèn theo dõi Trần Thạch Đầu, cho dù không giết chết được hắn thì cũng khiến hắn mất một lớp da, kết quả buổi tối ngày hôm đó, chú nhìn thấy hắn ta và Trần Đại Khuê khiêng cô gái kia ra khỏi nhà, chú liền đi theo. Kết quả cháu có biết ông đây đã nhìn thấy gì không? Cháu có biết không?!"
Trần Thanh Sơn đột nhiên trở nên kích động.
Tôi vội ghì chặt chú ấy, nói: "Gì cơ? Chú đã nhìn thấy gì?"
"Con chồn biết đi, cháu đã từng thấy chưa? Con chồn mặc quần áo của con người, cmn cháu đã từng gặp chưa?! Ông đây gặp rồi đấy!" Trần Thanh Sơn nói đi nói lại, bắt đầu khóc.

Bình Luận

0 Thảo luận