Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 256: Chiến Ý Bất Bại (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Nói xong, chú ấy vẫy tay với tôi bảo tôi qua đó, tôi bước qua đó, chú ấy bảo hai anh em chúng tôi đứng cạnh nhau, chú Trụ Tử cười một cái, trên mặt chú ấy đầy rẫy những vết sẹo, nhưng trong mắt tôi chú ấy vẫn hiền từ như vậy, chú ấy xoa xoa đầu tôi rồi nói: "Trong ấn tượng của chú đều là dáng vẻ của hai đứa con lúc nhỏ, chớp mắt đã lớn như vậy rồi, thời gian trôi qua nhanh thật! Đều là mấy đứa nhóc đã trưởng thành cả rồi, Trọng Mưu, bỏ trống xuống đi, năm đó ông nội con lựa chọn tự mình lột da anh ấy, là bởi vì chỉ có như vậy, cha con mới có một cơ hội sống sót, nếu như là người trong Quỷ Đạo ra tay, anh ấy chắc chắn sẽ chết."
Tôi lập tức vui mừng nhìn sang, còn anh trai tôi lại chau mày nhăn mặt nhìn chú Trụ Tử rồi nói: "Chú nói vậy là có ý gì?"
Chú Trụ Tử chỉ tay về phía bia đá đầu rồng tại mắt phong thủy trong trường học, hạ thấp giọng xuống rồi nói với chúng tôi: "Cái hôm mà bia đá đầu rồng mở ra, tất cả chân tướng đều bại lộ, cha con liệu có thể trở về hay không, cũng phải xem ngày hôm đó."
Tôi đã hiểu ý chú Trụ Tử muốn nói gì, có lẽ, cha tôi liệu có thể còn sống được hay không, chính là có liên quan đến bia đá đầu rồng đó, tôi lại nhìn ông nội một cái, hỏi ông: "Ông nội, những gì chú Trụ Tử nói là thật sao?"
Ông tôi đứng trên mũi thuyền nhẹ nhàng gật đầu,
"Nếu đã như vậy, tại sao ông lại không nói? Nếu như không phải chú Trụ Tử nói cho chúng cháu biết, thì ông không định lên tiếng sao?" Tôi nhìn ông nội rồi nói. Tôi đột nhiên vô cùng không hiểu cách làm của ông nội, nếu như nói chuyện này không được để cho người ngoài biết, tại sao khi chú Trụ Tử nói thì ông không cản lại, nhưng nếu có thể nói ra, tại sao ông cứ khăng khăng mạo hiểm để cho tôi với anh trai hiểu lầm, anh trai còn muốn sống chết với ông một trận?
"Ông nội của con, muốn dùng ông ấy như hòn đá mài dao cho con, rèn giũa chiến ý bất bại của con, Trọng Mưu, đạo mà con tu hành quá bá đạo, cần con phải có ý chí tiến lên, không được thất bại, việc này vô hình trung đã ảnh hướng đến tâm tính của con, chính vì như vậy, sau khi con bại trận trong tay ông nội của con, thì mới cấp thiết muốn đánh một trận với ông ấy như vậy, đây là đạo của con, cũng là tâm ma của con, cho nên ông nội con quyết định hôm nay phải đánh với con một trận, bại dưới tay con, thậm chí là chết trong tay con, đối thủ của con càng mạnh, chiến ý của con sẽ càng mạnh mẽ, giết chết ông ấy rồi, báo được mối huyết hải thâm thù trong lòng con, sự trì trệ không tiến trong mấy năm nay của con mới bị phá vỡ." Chú Trụ Tử nhìn anh trai tôi rồi nói.
Anh trai tôi nhìn ông nội, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng phức tạp, tuy anh ấy không lên tiếng, nhưng tôi có thể hiểu suy nghĩ của anh ấy, lúc này anh ấy cũng muốn hỏi ông tôi tại sao phải làm như vậy.
Chú Trụ Tử thở dài một cái, xoa xoa đầu anh trai tôi rồi nói: "Ông nội con đưa ra quyết định này, vốn không để ta nói cho con biết, nhưng mà ta sợ, một ngày nào đó chân tướng cũng sẽ được tiết lộ, hôm nay con giết ông ấy thì có thể tiếp tục đạt được chiến ý bất bại của con, nhưng sau này nếu như có một ngày chân tướng lộ ra, con sẽ chết bởi tâm ma của mình, con vốn là một đứa trẻ thiện lương, nếu như con biết nỗi khổ tâm của ông nội con, vậy thì con sẽ càng trở nên yếu hơn. Cho nên chú nhất định phải nói cho con biết sự thật."
Nói xong, chú Trụ Tử lấy ra một bình rượu, mở nắp ra rồi tự mình uống trước một hớp, nói: "Nào, uống xong bình rượu này, thì tiễn biệt ông nội của cháu đi."
Lời nói ban nãy của chú Trụ Tử, đã hóa giải nút thắt trong lòng tôi và anh trai, sự hiểu lầm giữa ông nội và chúng tôi, cuối cùng sự thật cũng đã hé lộ, nhưng tôi còn chưa kịp thấy nhẹ nhõm, thì lại bị câu nói cuối cùng của chú ấy khiến tim tôi phát rầu, tôi đón lấy bình rượu mà chú ấy đưa qua, không hiểu gì, nhìn chú ấy rồi nói: "Đưa tiễn ông nội cháu? Như vậy lại là sao nữa?"
"Thi khí và vong linh vô tận trong Mười hai hang quỷ, đã giúp cho Thi Vương của sông Lạc Thủy, nhưng cũng là thứ trấn áp thi vương này, hôm nay siêu độ cho mấy vong linh đó, thi vương đã mất đi sự trấn áp của những vong linh này, mới được xem như là thật sự được thấy lại ánh mặt trời, hôm nay là ngày Quỷ Môn Quan mở ra sáu mươi năm mới có một lần, gặp dịp thiên cẩu ăn mặt trăng, lại có trăng máu trên trời, nếu thi vương mà xuất ra thì nhất định là sinh linh đồ thán, Long Nguyên bên trong Mười hai hang quỷ cũng sẽ không có ai canh giữ, Diệp Tử, cha cháu năm đó chính là vì muốn lấy Long Nguyên ra cho cháu mà chết, cháu có thể sống được tiếp, ngoài cái chết của cha cháu ra, chính là ông nội cháu phải canh giữ Long Nguyên cho Quỷ Đạo, không được để người khác lấy đi." Chú Trụ Tử nói.
Tôi nhìn sang ông nội tôi, ông đã quay mũi thuyền đi, con thuyền nghịch dòng chảy mà tiến lên, trôi về hướng Mười hai hang quỷ.
"Đừng mà!" Tôi hét lên.
"Nhìn thấy mấy người ở trên bờ kia không? Ông nội cháu còn sống thì không cản được họ, chỉ có vào trong Hang Quỷ thì ông ấy mới có thể bảo vệ được, Diệp Tử, sớm muộn gì cháu cũng phải biết, người sống, còn đáng sợ hơn rất nhiều so với bất kì Thi Vương nào. Chỉ có đem bí mật mật chôn xuống đất, xuống nước thì mới an toàn nhất." Chú Trụ Tử ôm lấy tôi rồi nói.
Lúc này, tôi nhìn thấy bên trong Mười hai hang quỷ, đã nổi lên một tầng sóng lớn nhất.
Có một cỗ quan tài đá to lớn vô cùng, xông lên trên mặt nước.
"Bàn Tử có thể giúp! Đừng như vậy mà!" Tôi nhìn chiếc thuyền của ông nội dần dần đến gần cỗ quan tài đá kia, sốt ruột kêu lên.
"Quỷ đạo cần người khác giúp sao?" Chú Trụ Tử cười khổ rồi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận