Người dịch: Đuông dừa
.
"Chả trách Lục gia lại thích cậu ta như vậy, hóa ra là cậu ta luyện môn võ mình đồng da sắt tự bảo vệ mình không dùng dao giống như Lục gia, nhưng cách đánh của cậu ta dường như giống hệt Lục gia, mỗi đòn đánh đều cứng rắn dùng lực rất lớn mà không hề quan tâm đến phòng thủ, kiểu ra đòn này chính là lấy mạng cược mạng." Trần Đông Phương nhìn trận đánh bình luận.
"Thường thì những người dùng cách đánh này đều có tính cách rất kiêu ngạo, cho nên mới từ chối lời mời của Lục gia đúng không? Một núi khó dung hai hổ, nếu anh ta ở chỗ chúng ta có lẽ cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, hơn nữa với tính cách của Tôn Trọng Mưu thì chắc chắn không thể đồng ý." Lý Thanh nhún vai nói.
"Vậy đến lúc nào thì cậu mới bớt làm càn? Lục gia coi cậu như người kế nhiệm mà đào tạo, vậy mà từ bao giờ cậu biến khoái cảm khi luyện công phu thành việc giết người rồi?" Trần Đông Phường trừng mắt với Lý Thanh.
"Mỗi người theo đuổi một lý tưởng khác nhau, tôi là Lý Thanh chứ không phải Tôn Trọng Mưu, nếu không phải các người ép tôi luyện võ có lẽ giờ tôi đã thành tuyển thủ game chuyên nghiệp rồi." Lý Thanh không quan tâm nói.
"Đừng có bốc phét, tiểu Vương nói với tôi anh đấu với người máy còn thua nói gì đến đánh chuyên nghiệp?" Lúc này tôi chịu nổi việc nghe Lý Thanh khoác lác nên mới chen ngang.
"Xù, đừng nói nữa, nào chúng ta cược đi, ai sẽ thắng." Lý Thanh nói.
Ba người chúng tôi đều không nói gì, nhìn chằm chằm vào cuộc đấu trước mắt.
Sau khi quyền trượng đầu quỷ của anh trai gãy, con rắn nhỏ màu đen phi ra ngoài. Chiêu này có thể tính là một sự bất ngờ cũng khiến Tôn Tòng Văn giật mình một phen, nhưng phản ứng của ông ta cũng vô cùng nhanh. Ngay khi con rắn nhỏ phi tới trước mặt Tôn Tòng Văn ông ta dùng tốc độ cực nhanh lấy quạt chắn lại ngay trước đầu con rắn. Sau một cú vung quạt con rắn nhỏ bị đánh bay ra xa. Con rắn phát ra một tràng âm thanh rất khó nghe, trong khi bị hất bay ra xa trong miệng con rắn đồng thời cũng phun ra từ miệng một đường khói đen mỏng về phía Tôn Tòng Văn.
Tôn Tòng Văn xoay người trong không trung dùng quạt che trước mặt nhưng sau khi đường mỏng đen đó chạm vào quạt thì bắt đầu biến thành làn sương màu đen. Dù Tôn Tòng Văn đã chặn được phần lớn nhưng vẫn có một chút văng lên tay ông ta khiến bàn tay đó nhanh chóng chuyển thành màu đen với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường.
Tóc trên đầu anh trai bị quạt của Tôn Tòng Văn cứa đứt một lớp. Vốn dĩ tóc anh ấy đã ngắn nay bị chém đứt càng thêm ngắn.
Tôn Tòng Văn thu quạt lại nhìn bàn tay đã chuyển sang màu đen của mình. Lúc này, không chỉ bàn tay của ông ta biến thành màu đen, mà một luồng khí đen cũng đã truyền thẳng lên mặt Tôn Tòng Văn.
"Đây là thứ mà Tôn Tòng Võ đã dạy mày à? Dùng ám khí? Nó nghĩ mày dùng thứ này sẽ giết được tao?" Tôn Tòng Văn hừ một cái, tiếp theo túm lấy bàn tay phải của mình dùng lực bẻ gãy.
Máu đen lập tức phun ra, Tôn Tòng Văn ấn tay trái lên ngực như muốn đẩy dòng máu độc trong cơ thể về phía cổ tay bị đứt lìa của bàn tay phải.
Máu từ cổ tay phải của Tôn Tòng Văn chuyển từ màu đen dần sang đỏ. Ông ta xé dải vải trên quần áo và buộc vết thương trên tay phải.
Ông ta cười lạnh nhìn anh trai tôi: "Tôn Tòng Võ đã tự mình chọn cái chết, mày là đồ đệ của nó thậm chí tình cảm như ông cháu, vậy thì mày nên đi xuống đó gặp nó."
Lần này Tôn Tòng Văn chủ động ra đòn.
Tay trái ông ta cầm quạt bắt đầu xông về hướng anh trai. Khác với kiểu tấn công trực diện không nhân nhượng của anh trai, bước tấn công của ông ta rất kỳ lạ, tốc độ nhanh như gió, bởi tốc độ quá nhanh nên tôi dường như nhìn thấy tận mấy Tôn Tòng Văn. Trong các tiểu thuyết kiếm hiệp nếu tốc độ của bạn đạt đến cảnh giới nhất định sẽ chỉ để lại một cái bóng.
Rất nhanh ông ta đã áp sát anh trai.
Xung quanh anh ấy dường như xuất hiện bóng dáng của năm sáu Tôn Tòng Văn, còn có âm thanh của quạt trong không trung mà máu trên người anh trai bắt đầu tuôn ra.
Quần áo trên người anh ấy bắt đầu bị cắt tươm ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận