Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 342: Ngồi Xe Đến (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Tôi từng nghe rất nhiều lần cái tên này, những người khác khi gặp Bàn tử cũng hỏi mấy câu đại loại như Hà chân nhân gần đây thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi gặp được người thật. Trần Đông Phương biết rõ người này là Hà An Hạ, đợi ông lão đi mây về gió này đáp xuống đất xong liền đi tới chào hỏi: "Hà chân nhân, sao người lại tới đây?"
Ông lão hành lễ với Trần Đông Phương nói: "Không cần biết chuyện năm đó đúng hay sai, chung quy lại là một đoạn nhân quả giữa Tôn Tòng Văn và Ngọc Hoàng đạo. Mặc dù bần đạo đã nhiều năm không tham gia vào chuyện của sư môn, nhưng vẫn là người của sư môn. Nay ông ta gặp nạn sinh tử, sư môn phái bần đạo tới cứu vì thế mà phải tới đây."
Trần Đông Phương chau mày lại nhìn Hà chân nhân nói: "Hà chân nhân, kể cả có buông xuôi nhân quả năm đó giữa Quỷ đạo và Ngọc Hoàng đạo hai phái đi chăng nữa thì người này suốt bao nhiêu năm làm điều ác, không biết đã hại bao nhiêu cô gái, nay người đến cứu ông ta chỉ e là sẽ vấy bẩn thanh danh của Hà chân nhân, cũng làm bại hoại thanh danh của Ngọc Hoàng đạo."
Hà chân nhân thở dài nói: "Chuyện đã như vậy, sư môn có lệnh không thể không tuân theo."
"Ngọc Hoàng đạo thì đã sao? Hôm nay ông ta nhất định phải chết." Lúc này anh trai lên tiếng.
"Trọng Mưu, trước mặt Hà chân nhân không được hỗn!" Trần Đông Phương giống như bậc trưởng bối giáo huấn anh trai. Nói xong ông ta lại vỗ vai anh trai rồi quay sang nói với Hà chân nhân: "Hà chân nhân xin đừng tức giận, tính khí của Trọng Mưu vốn như vậy, nhưng Tôn Tòng Văn và Trọng Mưu có mối thâm thù huyết hải, ngài đưa ông ta đi như vậy hình như không được thỏa đáng?"
Lời của Trần Đông Phương rõ ràng là nghiêng về phía anh trai.
Hà chân nhân quay về phía anh trai hành lễ nói: " n oán giữa hai anh em Tôn Tòng Võ bần đạo sớm đã nghe qua, người ngoài nhìn vào âu cũng là hai chữ nhân quả. Chuyện hôm nay bần đạo muốn mang ông ta đi cũng là nhân quả của bần đạo và sư môn, cũng đồng thời là nhân quả của ông ta với Ngọc Hoàng đạo."
Anh trai phất phất tay nói: "Cái này thì có liên quan gì đến tôi?"
Hà chân nhân vẫn ôn hòa nói: "Đương nhiên là có liên quan. Năm đó tôi đã vì Diệp Thiên Hoa mà lên núi Long Hổ xin Trương Thiên Sư tha mạng, cứu mạng một người. Điều này cũng dẫn đến việc tôi phải rời sư môn, đây có được coi là nhân quả giữa tôi và Diệp gia không? Chuyện hôm nay cậu tha ông ta một mạng, một mũi tên trúng nhiều đích không phải tốt hơn sao?"
Hà chân nhân nói ra câu này thì nhìn vào tôi, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Tôi nhớ lại cái đêm mà Bàn tử thỉnh Quan nhị gia tới trừ yêu, chính ông nội tôi đã cầm thỉ dụ của Trương Thiên Sư mới nhặt được cái mạng của tôi về dưới lưỡi đao của Quan nhị gia. Bàn tử lúc đó còn rất hiếu kỳ người của Quỷ đạo sao có thể lên núi Long hổ xin thỉ dụ của Trương Thiên Sư, vấn đề này cuối cùng hôm nay đã có lời giải đáp. Thì ra lá bùa bảo vệ sinh mạng của tôi là do Hà chân nhân mang về."
Tôi không biết nói thế nào cho phải. Lời của Hà chân nhân tôi đương nhiên hiểu, cái gọi là nhân quả chính là nợ ân tình. Ông ấy lôi cái ân tình cứu người năm ấy ra là muốn đổi lấy cái mạng của Tôn Tòng Văn, chính là lấy một mạng đổi một mạng, không thiệt đi đâu cả. Nhưng tôi cũng hiểu rõ tính khí của anh trai, dựa vào mối ân tình giữa anh và Tôn Tòng Võ, người nhà của Tôn Tòng Võ bị Tôn Tòng Văn hành hạ cho người không ra người quỷ không ra quỷ. Tôn Tòng Văn này lại phạm phải những tội ác tày trời khác, để ông ta sống là quá dễ dãi cho ông ta rồi.
"Nếu Diệp tử đã nợ ông một mạng, đã là nợ thì sẽ phải trả. Cha nợ thì con phải trả, giao kèo này tôi chấp nhận. Nhưng tôi nói cho ông biết, cho dù hôm nay ông có mang ông ta đi, cũng sẽ có một ngày tôi đến lấy cái mạng chó của ông ta." Anh trai nhìn Hà chân nhân nói.
Hà chân nhân thi lễ nói: "Tôi mang ông ta đi đưa tới sư môn, sau sự việc này cậu có thể tùy ý xử lý, có băm vằm ông ta ra thì cũng là nghiệt do ông ta tự tạo, không liên quan gì đến bần đạo."
"Trọng Mưu, nể mặt Hà chân nhân cứ làm như vậy đi." Trần Đông Phương nhìn Hà chân nhân nói.
Anh trai gật đầu đứng sang một bên không nói gì nữa.
Lúc này Trần Đông Phương vẫy gọi tôi: "Diệp tử, cháu cũng đến bái kiến Hà chân nhân đi."

Bình Luận

0 Thảo luận