Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 485: Cậu Không Nhớ Tôi Sao? (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng trước một biệt thự tư nhân. Căn nhà này mang hơi hướng phong cách tứ hợp viện Bắc Kinh diện tích rộng như vậy, lại tọa lạc ở khu đô thị ở Thiên Tân, không cần nghĩ nhiều cũng hiểu giá trị lớn thế nào. Trần Đông Phương dường như cũng không có ý định sẽ cùng tôi vào trong, ông ta đỗ xe cách đó một khoảng, cũng không nói năng gì nhưng ý rất rõ ràng là muốn tôi tự xuống xe đi vào đó.
Lúc này cái cảm giác bị đưa tới làm vật cúng tế lại dâng lên mãnh liệt nhưng sự tình đã đến nước này rồi tôi cũng không còn đường quay đầu. Lúc tôi mở cửa xuống xe chuẩn bị rời đi thì Trần Đông Phương nói với tôi: "Diệp tử, chú ở đây đợi cháu."
Tôi gật đầu, nếu đổi lại như bình thường chắc tôi sẽ bị cái sự tỉ mỉ này của Trần Đông Phương làm cho cảm động, nhưng tôi của bây giờ bắt đầu từ từ lý trí lên nhiều, và sẽ xử lý mối quan hệ của mình với tất cả "người trong cuộc" một cách hợp lý hơn.
Tôi bước tới trước cửa hít một hơi sâu vẫy vẫy tay với Trần Đông Phương sau đó ấn chuông cửa. Đợi khoảng nửa phút Liễu Thanh Tư ra mở cửa, cô ta cười nhẹ với tôi. Đây mới là lần gặp thứ hai của chúng tôi nhưng người phụ nữ này đã trực tiếp tiến tới nắm lấy cánh tay tôi cười nói: "Chàng thanh niên, cuối cùng cậu cũng tới rồi."
Tôi không rút tay ra, nói thật tối nay tôi bị đưa đến đây thì quá nửa mang ý nghĩa phục vụ người ta, nếu như bình thường có một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người như vậy đang ôm lấy cánh tay mình chắc tôi sớm đã quên đi mọi thứ rồi, nhưng lúc này tâm trí tôi lại bình lặng không một gợn sóng.
Liễu Thanh Tư quay đầu nhìn xe của Trần Đông Phương hỏi: "Là bạn cậu sao? Vốn dĩ cái nơi này của tôi, thì dựa vào địa vị của anh ta sẽ không có tư cách được vào, nhưng nếu là bạn cậu, cậu chỉ cần nói một tiếng tôi có thể cho anh ta vào trong."
"Bỏ đi, chúng ta đi thôi." Tôi nói.
"Cậu chắc chắn không đưa theo người vào, phải biết nơi này của tôi cũng là hang hùm hang sói đó nha." Liễu Thanh Tư nói. Bàn tử nói không sai, người phụ nữ này quả là cực phẩm, mỗi cử chỉ hành động ánh cười của cô ta đều mang theo sức mê hoặc cực lớn đối với đàn ông. Đây là một người phụ nữ trưởng thành theo kiểu ngự tỷ cho nên nghe thấy cô ta dùng giọng điệu nhẹ nhàng dễ thương như vậy nói với tôi khiến tôi có chút mất tập trung.
"Chắc chắn, cô có gọi ông ta ông ta cũng chưa chắc đã vào." Tôi nói.
Nói xong tôi cũng không khách khí với Liễu Thanh Tư mà bước qua cánh cửa tiến vào trong, lòng thầm nghĩ ông đây đã tới rồi thì dù cho có là hang hùm hang rắn thì cũng phải vào tận nơi, tệ nhất thì cô muốn làm gì ông đây thì làm.
Sau khi vào bên trong tôi bỗng ngẩn ra. Căn nhà này nhìn bên ngoài thì giống với tứ hợp viện Bắc Kinh, nhưng bên trong lại giống kiểu nhà vườn ở Tô Châu, thiết kế vô cùng tinh tế, hòn non bộ rồi các con đường quanh co dẫn về nhiều hướng, xem ra người sống ở đây phải là người cực kỳ khắt khe trong phong cách và lối sống. Đương nhiên tôi ngẩn ra không phải vì phong cảnh tuyệt vời có một không hai ở nơi này mà là phía hành lang trước mặt tôi có bốn Lạt ma đang đứng.
Bởi phong cách ăn mặc đặc biệt và hình dáng của các Lạt ma mà thậm chí tôi còn không phân biệt nổi bốn người họ là ai với ai. Trong mắt tôi hình như các Lạt ma trông đều như vậy khiến cho hình ảnh bốn vị Lạt ma này với bốn Lạt ma ở cung điện thủy tinh dưới đáy sông Hoàng Hà như lẫn lộn với nhau, thậm chí tôi còn có cảm giác như mình đã xuyên thời gian từ đó tới đây.
Lúc này Liễu Thanh Tư đóng cổng lại, cô ta không còn tiếp tục bám lấy cánh tay tôi nữa mà đi đến trước mặt bốn Lạt ma, sau đó trước sự chứng kiến mắt chữ O mồm chữ A của tôi mà trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi. Cái quỳ này vô cùng kiên định, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng đầu gối cô ta va đập xuống mặt đất.
Sau khi cô ta quỳ xuống thì bốn lạt ma sau lưng cô ta cũng đồng loạt quỳ xuống, cảnh này khiến tôi ngẩn người ra. Tôi vốn định bước tới đỡ cô ta dậy nhưng dường như cơ thể không nghe sự chỉ huy của đại não. Giờ tôi đang cảm thấy hối hận vì sao không phô trương thanh thế để Trần Đông Phương quỳ xuống, đương nhiên cũng không thể trách tôi. Tôi đã từng nghĩ qua vô số các khả năng nhưng điều duy nhất không nghĩ tới lại là một người phụ nữ nổi danh trong vòng Bắc Tân có thể ngồi trong phòng chữ rồng ở cổ hoa lầu vậy mà lại quyết đoán quỳ xuống trước mặt tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận