"Anh đừng có giấu đầu hở đuôi. Anh muốn giấu diếm là bởi vì sau khi Dương Quân Tùng rời khỏi nơi này thì liền cắt tóc đi vào trong Côn Lôn. Anh đừng quên tôi vừa mới từ Ngọc Hoàng đạo trở về, tuy rằng tôi và Lục gia không được coi là khách nhưng những điều cần biết cũng đã biết tương đối rồi." Anh trai nhìn Bàn tử nói.
"Cái gì mà cắt tóc vào Côn Lôn? Anh nói cái gì tôi nghe không hiểu!" Bàn tử nói.
Tuy rằng anh ta nói như vậy nhưng tôi nhìn ra được, anh trai tôi không phải một người thích nói, những điều anh ấy nói ra nhất định có lý lẽ của mình.
"Dương Quân Tùng sau khi rời khỏi đây ba năm thì đã đi vào núi Côn Lôn ra nhập Ngọc Hoàng đạo. Lẽ nào không phải Dương Quân Tùng đã đem bí mật này đến Ngọc Hoàng đạo hay sao?" Anh trai cười lạnh nói.
"Hình như trong dân gian có lưu truyền về việc Dương Quân Tùng đi vào Côn Lôn, hơn nữa rất nhiều tư liệu lịch sử thể hiện Dương Quân Tùng sau khi đi vào Côn Lôn thì không ra ngoài nữa." Trần Đông Phương nhìn Bàn tử nói.
"Mặc kệ các người nói thế nào, Bàn gia tôi nói không biết là không biết. Rốt cuộc các người có ý gì? Muốn báo thù tôi sao? Tôi nhắc lại lần nữa bàn gia tôi không được coi là người của Ngọc Hoàng đạo!" Bàn tử tức giận nói.
"Thật sao?" Anh trai còn định nói gì nữa nhưng đã bị tôi ngăn lại. Tôi nhìn anh ấy chăm chú nói: "Anh à, không cần nói gì nữa."
Anh trai nhìn tôi một cái rồi không nói nữa. Tôi quay sang nhìn Bàn tử phát hiện ánh mắt anh ta nhìn tôi có ý trốn tránh, điều này khiến trong lòng tôi cảm thấy không hề thoải mái. Tôi không dám để bản thân mình tiếp tục nghĩ ngợi nữa, cứ nghĩ là sẽ nhớ đến lời dự đoán của Quỷ Thợ May, nghĩ đến ác quỷ trong lời của Trác Mã lão thái, nghĩ đến tôi và Bàn tử chỉ có một người được sống.
Cho nên chính bởi vì như vậy những người khác có biểu hiện đáng nghi tôi có thể bỏ qua nhưng Bàn tử thì không được, bởi vì chỉ cần có chút khúc mắc thì trong lòng tôi sẽ gợi lên rất nhiều nghi hoặc.
Anh trai không tiếp tục đôi co với Bàn tử vấn đề này nữa, nhưng hành động tiếp theo của anh ấy lại vô cùng kỳ lạ. Anh ấy đi đến trước quan tài đá áp sát tai mình lên quan tài dường như đang lắng nghe gì đó.
Hành động này của anh ấy khiến tôi cảm thấy lo lắng. Áp đầu vào nghe, lẽ nào trong quan tài đó có âm thanh gì?
Anh trai nghe xong vẫy tôi lại nói: "Em tới đây nghe thử đi."
Tôi căng da đầu đầy lo lắng bước tới sau đó học dáng vẻ của anh trai cũng áp đầu xuống cái quan tài đá. Đây là một cái quan tài bằng đá hết sức bình thường, nhưng sau khi tôi áp tai vào thì quả thực bên trong có một tràng âm thanh truyền tới tai tôi.
Mặc dù rất nhỏ nhưng nó khiến cả người tôi như bị điện giật.
Bởi tôi đã nghe thấy rồi. Trong quan tài đá đó truyền ra một âm thanh hô hấp rất nhỏ.
"Nghe thấy rồi chứ?" Anh trai hỏi.
Tôi không hiểu đây là chuyện gì, bởi trong khoảnh khắc này thậm chí tôi đã nghĩ tới cái người hoàng bì tử bị lột da trong núi Phục Ngưu ở Phục Địa Câu.
Cũng nghĩ đến cha tôi Diệp Thiên Hoa, người mà ông nội tôi nói vẫn còn đang bị chôn sống trong quan tài đầu rồng.
Anh trai vỗ vỗ vai tôi nói: "Em lùi lại một chút."
Tôi lùi lại hai bước, Liễu Thanh Tư đứng phía trước tôi rút thanh kiếm mềm ra. Anh trai tôi dùng dao khoét một đường theo kẽ hở của quan tài, sau đó anh ấy bắt đầu đẩy nắp quan tài. Nắp quan tài đá dường như rất nặng nhưng đối với anh ấy thì chỉ một mình cũng đã đẩy được nắp ra.
Vào thời khắc nắp quan tài được mở ra, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc khiến tôi không thể không nghi ngờ bên trong là một người sống bị lột da, bởi đây là tuyệt kỹ chỉ thuộc về Quỷ đạo.
Lúc này tôi nhìn thoáng qua Bàn tử một cái phát hiện mặt mũi anh ta không biết từ lúc nào trở nên tái nhợt thậm chí cả khuôn mặt bởi vì lo lắng mà đã lấm tấm mồ hôi.
"Bàn tử, anh đang sợ cái gì?" Lúc này anh trai tôi cười nhìn Bàn tử.
"Bàn tử lau mồ hôi trên mặt nói: "Ai nói với anh là Bàn gia tôi sợ? Hơn nữa chỉ là anh đang mở một cái quan tài, Bàn gia tôi có gì phải sợ?"
Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy dường như anh trai tôi biết bên trong quan tài là thứ gì, Bàn tử cũng biết. Anh trai nhắm vào Bàn tử tuyệt đối không phải vì báo thù cho Liễu Thanh Tư.
Kể từ khi cái tên Dương Quân Tùng xuất hiện, ở mỗi phương diện Bàn tử để lộ ra sơ hở đều đã nằm trong dự liệu của anh trai. Nếu không chắc chắn anh ấy sẽ không nói năng với Bàn tử như vậy.
Ngoài là một cao thủ võ công, anh ấy còn là một người vô cùng điềm tĩnh, về điểm này thì không còn nghi ngờ gì.
Anh trai cười đi tới phía trước quan tài nhìn vào bên trong. Sau đó tôi có thể nhìn được biểu cảm trên mặt của anh trai trở nên phức tạp. Đó là một cảm giác phức tạp xen lẫn nghi ngờ.
"Tại sao lại như vậy?" Tôi có thể nghe được anh ấy nhỏ giọng lẩm nhẩm.
"Sao thế? Bên trong là thứ gì?" Trần Đông Phương hỏi rồi đi về phía quan tài đá xem.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận