Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 522: Sống Thấy Người, Chết Thấy Xác (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Người đàn ông trung niên gật đầu rồi cáo từ. Sau khi ông ta rời đi cả căn nhà trở nên im ắng. Sau cùng vẫn là Thu Li đứng dậy nói: "Xem các người người nào người nấy cau mày nhăn mặt ủ dột không có tí tinh thần nào, có cần thiết phải vậy không? Không phải chỉ là Lý Trấn Quốc làm ra chuyện khốn nạn hay sao? Phong cách làm việc của nhà họ Lý suốt bao nhiêu năm nay các người vẫn không rõ à?"
Câu nói này của cô ta khiến tiểu Thất run lên. Tôi trừng mắt nhìn cô ta nói: "Cô nói ít lại được không."
Thu Li quay qua lè lưỡi với tôi. Trần Đông Phương dường như muốn chuyển chủ đề nên hỏi Thu Li: "Hai người tại sao lại xuất hiện ở đây?"
"Chuyện đã đến nước này tôi cũng nói thẳng, trên người Diệp tử có lắp đặt camera giám sát của tôi, nên tôi đã theo tới. Tôi nói này chú Trần, chú không phải muốn đuổi tôi đi sao, tôi cũng xem như đã cứu mạng các người đó." Thu Ly nhìn thấy ánh mắt Trần Đông Phương thay đổi, kinh ngạc nói.
"Nếu như đã đến rồi thì ở lại đi." Trần Đông Phương nói.
Nói xong Trần Đông Phương đứng dậy. Chuyện đến nước này người trong lòng cảm thấy khó chịu nhất chính là tôi, bởi tôi đã lập công lao hiển hách cho nhà họ Lý, nhưng vừa quay đi quay lại đã bị chính cậu ruột bán đứng. Trần Đông Phương vỗ vỗ vai tôi an ủi, tôi lắc đầu nói: "Không sao, Thu Li nói không sai, hơn nữa tôi cũng đã quen với việc bị lợi dụng bị bán đứng rồi."
Đúng lúc này điện thoại trong túi tôi vang lên, tôi vừa nhìn là Liễu Thanh Tư gọi đến. Vừa nhấc máy từ bên kia đã truyền tới tiếng cười quyến rũ như tiếng chuông của cô ta: "Chậc chậc, một lúc đánh chết hai mươi mấy người, không người nào được toàn thây, quả không hổ là người đàn ông của Liễu Thanh Tư tôi, mạnh mẽ lắm!"
"Đừng có phí lời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.
"Không rõ nữa, nhưng dường như Ngọc Hoàng đạo rất phản cảm việc chúng ta bắt tay nhau cho nên mới gấp gáp nhất định phải ép cậu lên núi Côn Lôn. Đây là chuyện tốt, bọn họ càng không muốn tôi với cậu liên kết, càng không muốn cho cậu lên núi tuyết càng có thể chứng minh chúng ta đã cách chân tướng sự việc rất gần rồi." Liễu Thanh Tư cười nói.
Thực ra vừa nãy tôi còn rất nghi hoặc, tại sao lần này Ngọc Hoàng đạo lại nói sống phải thấy người chết phải thấy xác, bởi trước đây thái độ của họ đối với tôi rất mập mờ mơ hồ, hơn nữa theo những gì tôi được biết Ngọc Hoàng đạo tuy đóng vai ác trong một số trường hợp nhưng cũng không hề có bằng chứng cho thấy trong chuyện này họ là kẻ ác. Thậm chí vụ giết Quách Trung Dung cũng chỉ là vì ân oán cá nhân giữa bọn họ và Qủy đạo.
Lời của Liễu Thanh Tư không nghi ngờ gì đã một phát đã nói trúng nguyên nhân.
Lời của cô ta tôi rất tán đồng, chỉ có sợ hãi mới trở nên gấp gáp hoang mang.
"Lý Trấn Quốc nói người của Ngọc Hoàng đạo đã mang đao của Lục gia tới nói muốn dùng tôi đổi lấy Lục gia, chuyện này chị có biết không?" Tôi hỏi.
"Tôi sớm đã nói Lý Trấn Quốc cái người này khó làm nên đại sự, gấp thì gấp nhưng khi xử lý quyết định đại sự của gia tộc thì luôn vụng về rụt rè tay chân thiếu sự tàn nhẫn. Nói cho cùng nhà họ Lý chỉ có thể dựa vào Lý Hương Lan đó, Lý Hương Lan không còn thì dựa hết vào lão Lục lưng gù, cho nên con hổ dũng mãnh khi mất đi đốt xương sống thì cũng sẽ trở thành một con mèo hoa mà thôi. Ông ta cũng không thử nghĩ lão Lục gù thiên hạ đệ nhất đao vương sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy? Vừa rồi tôi nhận được thông tin từ tay trong Ngọc Hoàng đạo rằng lão Lục gù và anh trai cậu Tôn Trọng Mưu đã vào sâu bên trong núi Côn Lôn. Lần này lão Lục gù đích thân tự mình ra tay quyết tìm bằng được thuốc tiên trong truyền thuyết của Ngọc Hoàng đạo." Liễu Thanh Tư nói.
"Thuốc tiên?" Tôi hỏi. Về điểm này thì tôi biết, nhưng đây không phải là lời nói dối của Ngọc Hoàng đạo hay sao?
"Rốt cuộc là thật hay giả ai mà biết được? Nếu tôi đoán không nhầm thì thuốc tiên là giả, vô tự thiên thư mới là thật. Lão Lục gù tiến vào sâu trong núi Côn Lôn là giúp cậu tìm cuốn sách vô tự thiên thư đó." Liễu Thanh Tư nói.
Con người tôi thực chất rất dễ hài lòng, trước kia tôi luôn nghĩ đây là ưu điểm của bản thân, có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh nhưng giờ tôi mới phát hiện đây là điểm yếu chí mạng của bản thân, bởi vì ai đó chỉ cần đối với tôi tốt một chút là tôi rất dễ bị cảm động. Chính vì điều này nên cảm tình giữa tôi và nhà họ Lý cứ trồi sụt thất thường. Vốn dĩ vừa này hành động của Lý Trấn Quốc khiến trái tim tôi nguội lạnh, nhưng giờ nghe Liễu Thanh Tư nói lão Lục gù đi vào núi Côn Lôn để tìm sách vô tự thiên thư cho tôi vô tình lại khiến trái tim tôi ấm áp không ít.
"Có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta không? Vừa nãy cái người tên A Vượng bảo chúng tôi ở đây đợi chị." Tôi nói với Liễu Thanh Tư.
"Không ảnh hưởng. Tuy rằng lần này chúng ta lừa người đó khiến ông ta rất tức giận, nhưng tôi cũng đã thuyết phục được ông ta, cậu là chìa khóa quan trọng có thể giúp ông ta sống sót. Lý Trấn Quốc đã bị ông ta hẹn gặp, muộn nhất ngày mai tôi sẽ qua đó." Liễu Thanh Tư nói.
"Ừm được." Tôi nói.
"Cậu đã nhớ tôi chưa?" Đột nhiên cô ta hỏi một câu rất mềm mại.
Bởi tôi mở loa ngoài nên câu nói này mọi người đều nghe thấy hết. Thu Li ọe một tiếng làm động tác buồn nôn mà tôi phút chốc mặt mũi đỏ hết cả lên vội vàng nói: "Tôi cúp máy đây, ngày mai gặp."

Bình Luận

0 Thảo luận