Cả người tôi gần như gục ngã, cuối cùng anh trai tôi liền ôm ngang người tôi, sau đó anh ấy tóm lấy sợi dây thừng leo lên mặt đất, lúc này bên ngoài là một mảng tối đen như mực, ở dưới lòng đất không có khái niệm thời gian, vậy mà đã qua đúng một ngày, anh trai đặt tôi trên mặt đất, anh ấy ngồi xuống ngay tại chỗ, im lặng nhìn tôi.
Tôi không biết là tôi đã ngồi thừ như vậy mất bao lâu, cuối cùng lúc tôi tỉnh lại, tôi nhìn sang anh trai, châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống đối diện anh ấy, tôi gần như dùng một giọng khẩn khoản cầu xin mà nói với anh trai: "Anh hai, những chuyện khác mà anh giấu em, bất kể là bây giờ anh không thể nói cũng được, hay là vì tốt cho em cũng được, em có thể nhịn, nhịn không hỏi anh, nhưng chuyện này anh nhất định phải cho em một câu trả lời, bắt buộc phải cho em một lời giải thích, cứ xem như là em cầu xin anh đi."
Anh trai nhìn tôi, anh ấy đưa tay ra, cầm lấy điếu thuốc mà tôi đã hút hết một nửa, anh ấy hút một hơi rồi nói: "Tuy cái chết của ông ấy giống cha chúng ta, nhưng tuyệt đối không phải là ông ấy, chúng ta là anh em."
Sau đó anh trai tôi không nói thêm câu nào nữa, nhưng tôi biết anh ấy muốn nói gì - chúng ta là anh em, là cùng một người cha.
"Vậy ông ấy là ai?" Tôi hỏi.
"Một con chồn tinh, con chồn vàng tu luyện thành hình người." Anh trai tôi nói.
Nói xong, anh ấy đứng dậy, xoa xoa đầu tôi rồi nói: "Anh biết là em đang nghĩ gì, qua đêm trăng tròn, anh sẽ nói cho em biết. Nếu như có thể, anh cũng sẽ dẫn em vào Mười hai hang quỷ xem thử."
Nói xong, anh trai cũng đỡ tôi đứng dậy, tôi thử đếm ngày, bây giờ cách đêm trăng tròn cũng chỉ có hai ngày nữa, bây giờ anh trai tôi cũng coi như là đã nhượng bộ, tôi cũng không thể nào cứ ép anh ấy mãi được, nên cùng theo anh ấy ra ngoài.
Mãi đến bây giờ tôi mới có tâm trạng để quan sát xung quanh, lúc lão Tứ một mắt dẫn tôi với Lý Thanh đến đây, tôi không biết chỗ này là chỗ nào, bây giờ tôi càng không biết mình đang ở đâu nữa, nơi mà chúng tôi đang có mặt bây giờ là một khu rừng rậm, lúc đến đây chúng tôi không có đi qua chỗ này, về điểm này thì tôi có thể chắc chắn, bởi vì khi đến đây suốt đường đi đều là một con đường nhỏ cỏ hoang mọc rậm rạp.
Tôi mở đèn pin lên rọi xung quanh, bên trong một khu rừng toàn là cây cối này, có lẽ là vì trời tối, bốn phía đều là sương mờ trắng nhờ nhờ, ánh sáng của chiếc đèn pin căn bản không thể xuyên qua được lớp sương mù dày đặc, điều này cho người ta một cảm giác âm u, nhưng lần này người đi cùng với tôi là anh trai, chứ không phải là Lý Thanh, điều này hiển nhiên khiến tôi cảm thấy an toàn hơn.
Cứ đi mãi như vậy thật ra cũng khá là vô vị, nên tôi hỏi anh trai: "Đây là c•h•ỗ nào vậy a?"
"Là mộ Hoàng bì tử, sau khi ra khỏi đ•â•y thì sẽ đến chỗ vách đá kia, trèo lên đó là có thể đến được bên ngoài núi." Anh trai tôi nói.
Tôi phát hiện chuyện tôi hỏi gần như là hỏi thừa, bởi vì tôi sống ở Phục Địa Câu trong một thời gian dài như vậy, từ trước đến n•a•y chưa từng nghe qua còn có một nơi gọi là mộ Hoàng bì tử, về điểm này tôi thậm chí còn không bằng anh trai tôi mới đến Phục Địa Câu có nửa năm, chúng tôi vừa đi vừa nói rồi đi vào sâu trong khu rừng này, sương mù lúc này càng thêm dày đặc, ngay cả không khí cũng có mùi ẩm ướt.
Cứ đi mãi đi mãi, anh trai tôi dừng lại, tôi nhìn về phía trước, trước mặt anh trai tôi có một gốc cây rất to, cây thì đã bị chặt đi rồi, bên cạnh gốc cây, có dựng một tấm bia đá, trên tấm bia đá có khắc một hàng chữ màu đỏ: Mộ Hoàng Đại Tiên.
Hàng chữ đỏ này, vô cùng đỏ tươi, giống như dùng máu viết lên trên vậy, tôi liền hỏi anh trai: "Con chồn tinh đó không phải là ở trong ngôi miếu cổ bên dưới lòng đất sao, tại sao chỗ này lại thành mộ Hoàng Đại Tiên rồi?"
"Đi thôi, đi vào thì em sẽ biết ngay thôi." Anh trai tôi nhẹ nhàng nói một câu, anh ấy kéo tôi đi, liền đi ngay về phía trước, bên trong rừng cây trước mặt, cây cối so với chỗ ban nãy còn to hơn rất nhiều, sương trắng vẫn ở đó, hơn nữa còn dày đặc hơn, tầm nhìn của đèn pin tăng sáng ở chỗ này cũng đã chưa đến 5m, nói thật, nếu đổi lại là một người bình thường đi vào đây thì chắc chắn sẽ lạc đường, nhưng anh trai tôi cứ đi thẳng một mạch về phía trước, anh ấy thậm chí còn không dồn hết tâm trí để mà xác định phương hướng, cảm giác mà anh ấy mang đến cho tôi đó là anh ấy có hiểu biết về phía sau núi Phục Ngưu này, thậm chí còn quen thuộc hơn cả lão Tứ một mắt.
Suốt cả đường đi tôi cứ luôn để ý, xem xem ở chỗ nào có nấm mồ hay có gì đó không, nhưng căn bản là không hề có, cũng không nhìn thấy thứ gì kiểu như thi thể của Hoàng Bì tử, sau khi đi càng lúc càng xa, tôi lại càng thấy có gì đó sai sai, bên trong mộ Hoàng bì tử không thấy ngôi mộ nào, cũng không gặp con Hoàng bì tử nào cả thì là đạo lý gì đây?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận