Tôi cứ ôm lấy Si Vưu như vậy, cuối cùng tôi bị Hiên Viên Công Cẩn gọi mà tỉnh. Tôi muốn cõng xác Si Vưu vì không nỡ giao ông ấy cho người khác nhưng cuối cùng vẫn nói không lại Hiên Viên Công Cẩn, đành đưa xác Si Vưu cho ông ta. Lúc tôi chuẩn bị lên xe cùng anh trai và những người khác thì cái ông già kia vẫy vẫy tay gọi tôi, khuôn mặt già nua của ông ta hiện lên nụ cười. Không cần biết trước kia tôi có hảo cảm với ông ta không nhưng hành động hôm nay của ông ta đã đủ thiện ý rồi, tôi không thể không nể mặt liền đi tới chỗ ông ta sau đó theo ông ta lên một chiếc xe.
Trên xe hai chúng tôi ngồi hàng sau, trên xe chỉ có tài xế và hai chúng tôi, bầu không khí vô cùng trầm lắng và gượng gạo. Qua một lúc ông ấy cười với tôi nói: "Chắc chắn ấn tượng của cậu về tôi rất xấu, trong lòng cậu luôn cho rằng tôi là một kẻ ham sống sợ chết, một người có thể bất chấp bất kỳ thủ đoạn phải không?"
"Cũng không đến mức ấy." Tôi cười khổ đáp. Lúc này tôi chỉ muốn hỏi ngược lại lẽ nào không phải vậy sao?
"Mọi việc có thể giải quyết như vậy là rất tốt." Ông già nói xong câu này bắt đầu nhắm mắt lại dưỡng thần. Câu nói cuối cùng này của ông ta khiến tôi có chút mơ hồ không hiểu được, nhưng ông ta cũng không nói gì nữa, tôi cũng không biết nên mở miệng nói sao. Nếu là trước kia khi đối diện với một người lớn tuổi thế này chắc chắn tôi sẽ cảm thấy có chút lo lắng, nhưng lúc này đây tôi lại vô cùng bình thản. Tôi biết nguyên nhân không phải vì tôi đã được điểm hồn đăng trở nên vô cùng lợi hại, mà thực ra nguyên nhân là do tôi vừa trải qua một trận đại chiến, tôi thấy được sinh tử chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, trừ sinh tử ra thì những chuyện khác đều không phải là chuyện lớn. Trận đại chiến này đã khiến tâm trạng của tôi có sự biến chuyển cực kỳ lớn.
Tôi luôn có cảm giác rằng ông già này vẫn còn lời muốn nói, nhưng điều tôi không ngờ là cả đoạn đường ông ấy không nói thêm câu gì khác. Lúc chúng tôi tới bệnh viện tôi chuẩn bị xuống xe có nhìn ông ấy lần cuối, lúc này tôi đã không chịu nổi cái kiểu im lặng không nói gì của ông ta liền hỏi: "Ông có chuyện gì không?"
"Nếu có thể đi thì hãy đi, nếu đi rồi thì đừng quay lại nữa. Hãy quay về nơi cậu thuộc về." Ông ta nói xong liền phất phất tay với tôi sau đó chiếc xe từ từ rời đi.
Hiện tại ông già này cư xử như vậy khiến tôi có chút không quen, theo như những hiểu biết trước kia của tôi về ông ta thì ông ta rất sợ chết, chỉ muốn sống trường thọ, cho nên lúc đám người chúng tôi thương vong vô số đã không còn sức chiến đấu nữa thì đó chính là cơ hội duy nhất để ông ta có thể uy hiếp chúng tôi, ông ta sẽ không bỏ qua.
Một khi đợi chúng tôi hồi phục lại thì ông ta chắc chắc không còn cơ hội nào nữa.
Tôi tới bệnh viện đi vào phòng bệnh, thấy bọn họ đều đang nằm trên giường bệnh. Trong số chúng tôi thì Bàn tử bị thương nặng nhất, bởi anh ta đã đỡ cho tiểu Thất không ít, những người khác cũng bị thương không nhẹ nhưng cũng chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Đây là chuyện vô cùng may mắn rồi, đương nhiên cái may mắn này của chúng tôi không phải do ông trời ưu ái gì, mà là do những binh mã dũng có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, nhưng chúng lại là kiểu hữu dũng vô mưu, bị động nghe theo mệnh lệnh, thấy có người ngã xuống thì tiếp tục tấn công người tiếp theo chứ không đánh đâm cho người ta chết hẳn, thế nên đám người bên tôi mới có cơ hội sống sót.
Tôi ở bệnh viện túc trực cùng bọn họ, bây giờ tôi đã ở trong trạng thái kỳ quặc là tự có thể điểm hồn đăng, tôi cho họ dùng máu của mình, máu của tôi có khả năng chữa lành khiến cho vết thương của bọn họ hồi phục với tốc độ rất nhanh. Trải qua trận đại chiến vừa rồi mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên rất hòa thuận, chúng tôi cùng nhau thảo luận xem tại sao lần này ông già kia lại có phản ứng như vậy, sau cùng chúng tôi còn gọi điện cho ông cậu Lý Trấn Quốc của tôi, nhưng đến ông ta cũng không thể cho chúng tôi lời giải đáp.
Một tháng sau vết thương của bọn họ đã hồi phục bảy tám phần, chúng tôi chuẩn bị xuất viện, lúc chuẩn bị ra khỏi bệnh viện thì bị đám binh sĩ ngăn lại. Đương nhiên chúng tôi lúc này không sợ bọn họ, tôi nghĩ lẽ nào một thời gian dài như vậy bọn họ không ra tay chỉ là để chờ đợi một động thái vào lúc này?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận