Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 370: Thuyền Quỷ Âm Ti (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
"Cậu nói vậy là có ý gì? Theo như giao hẹn của chúng ta lúc trước, nếu như phía trước còn có người cản đường, cậu phải đảm bảo sự an toàn cho chúng tôi, chúng tôi mới rút lui." Trần Đông Phương nhìn người thanh niên kia nói.
"Tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của mọi người, nhưng bây giờ cậu ta đã không đi được nữa rồi, người mà Long Vương muốn chính là cậu ta." Thanh niên đó chỉ tay vào tôi rồi nói.
"Vậy cậu cứu Bàn Tử về đây cho tôi, sau khi cứu về thì tôi sẽ xuống đó." Tôi thét lên với thanh niên đó, nếu như không phải Lý Thanh kéo lấy tôi, thì tôi đã sớm xuống dưới đó cứu Bàn Tử rồi, ánh mắt trắng dã cuối cùng cùng với thân hình mềm oặt của Bàn Tử, thật sự đã làm tôi sợ.
Tuy anh ấy vẫn luôn là trụ cột của tôi, nhưng anh ấy cũng là một con người, bị tên hòa thượng không phải là người này đánh một cú vào đầu, cũng sẽ mất mạng.
"Sống chết của anh ta, cần phải xem tạo hóa của anh ta, tôi không quản được, ý tôi muốn nói đó là bây giờ cậu phải đi đến chỗ của Long Vương, nếu không thì người trên thuyền đều sẽ chết." Thanh niên đó nói.
Trần Đông Phương chau mày suy nghĩ nhìn cậu ta, nói: "Cậu nói vậy lại là có ý gì nữa đây?"
"Hòa thượng này muốn mang cậu ta đi, nếu như cậu ta đi, chúng ta sẽ được cứu, nếu như cậu ta không đi theo hòa thượng kia, hòa thượng đó sẽ lên thuyền giết hết chúng ta, tính chất đều như nhau." Thanh niên nói.
"Nếu như cậu ấy đi cùng với hòa thượng kia, thì sẽ chết à?" Trần Đông Phương hỏi.
"Tôi không biết, sống chết của cậu ta, thì phải xem Long Vương thế nào, là nghe theo hay là phản kháng, mọi người nhanh chóng đưa ra câu trả lời đi, thời gian không còn nhiều nữa đâu." Người thanh niên nói.
Trần Đông Phương do dự một hồi, rồi đi đến bên cạnh tôi, tôi giãy dụa một lúc rồi nói với ông ấy: "Cháu đi cũng được, cũng có thể chết, nhưng chú nhất định phải cứu Bàn Tử về cho cháu, có nghe không hả?"
"Còn nhớ những lời mà ta nhờ Lý Thanh nói với cháu không? Những chuyện khác, cứ giao cho ta." Trần Đông Phương nhìn tôi một cái rồi nói với tôi.
Lời ông ấy nói tôi đương nhiên là nhớ, ông ấy bảo tôi tiếp theo đây cứ nghe theo ông ấy, chuyện này khiến tôi cho rằng ông ấy có tính toán của riêng mình, tất cả đều được ông ấy kiểm soát, nhưng vấn đề bây giờ đó là Bàn Tử đã xảy ra chuyện rồi!
"Đi với hắn ta đi, Diệp Tử, cháu sẽ không sao đâu, Bàn Tử cũng sẽ không sao, chú sẽ bảo Lý Thanh đi với cháu, cậu thanh niên này không đơn giản, trước mắt chỉ có thể đi theo như cậu ta nói, chúng ta mới biết được thân phận của cậu ta, và xem cậu ta muốn làm gì, hãy tin ta." Trần Đông Phương dùng lực bóp mạnh vào vai tôi, hạ thấp giọng rồi nói, sau đó mới xoay người bước đến bên cạnh người thanh niên kia, nói với người thanh niên đó: "Được."
"Ông cứ như vậy mà bán cậu ta đi à? Phải biết rằng, nếu như cậu ta thật sự đi đến chỗ Long Vương, thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều." Nét mặt thanh niên đó mỉm cười nhìn Trần Đông Phương.
"Bớt nói mấy lời thừa thãi đi, một người chết thì sẽ luôn tốt hơn là tất cả chết hết để nuôi cá trên sông Hoàng Hà chứ!" Trần Đông Phương gắt.
"Được." Thanh niên đó nhìn Trần Đông Phương một cái rồi khẽ gật đầu, sau đó, cậu ta đi đến chỗ đầu thuyền, quỳ xuống với tên hòa thượng đứng trên lá cây sậy kia, trong miệng cậu ta niệm lầm rầm mấy câu gì đó không biết nữa, trông dáng vẻ như đang trao đổi với hòa thượng này, sau khi "trao đổi" xong, hòa thượng đó vậy mà lại từ từ chìm vào trong Hoàng Hà thật.
"Cứu người!" Trần Đông Phương trực tiếp cởi đồ ra rồi nhảy xuống dưới thuyền, còn tôi với Lý Thanh cũng cùng nhảy xuống theo, điều không ngờ đó là, Tôn Liên Thành vậy mà cũng nhảy xuống chung nữa. Nhưng bây giờ tôi cũng không quản nhiều chuyện như vậy được, chúng tôi lặn xuống bên dưới, phát hiện nước ở đây rất sâu, cũng rất đục, căn bản không thể tìm thấy bóng dáng Bàn Tử đâu, Trần Đông Phương làm một động tác tay ra hiệu cho chúng tôi rút lui, tôi không chịu đi, muốn kiên trì lặn xuống sâu hơn, Lý Thanh bơi đến kéo lấy tôi, đưa tôi lên trên mặt nước, sau khi trồi lên trên mặt nước, Trần Đông Phương nói: "Không được rồi, chúng ta phải mặc đồ lặn vào thôi, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm."
"Đợi mặc xong đồ bơi thì Bàn Tử còn giữ được mạng không?" Tôi nói một cách gấp gáp. Nhưng tôi cũng chỉ là lo lắng vậy thôi, tình hình dưới nước tôi cũng đã nhìn thấy rồi, bây giờ nếu như lỗ mãng thì chỉ gây ra chuyện lớn hơn thôi, chúng tôi nhanh chóng leo lên thuyền, sau khi lên tới thuyền tôi mới phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng, đó là tôi căn bản chưa từng mặc qua loại thiết bị lặn này rồi đi lặn bao giờ, thứ tôi biết chỉ là kiểu đồ bơi truyền thống rồi lặn xuống thôi.

Bình Luận

0 Thảo luận