Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Tôi quay đầu lại nhìn bố của Hàn Tuyết, phát hiện quả thật bây giờ ông ấy bình chân như vại ở bên đó mà uống trà, ngược lại Khải Khải và bà dì lớn của Hàn Tuyết ban nãy còn hống hách, bây giờ sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Chẳng bao lâu sau, đột nhiên có một đám người bước vào, người dẫn đầu mặc một bộ quần áo theo kiểu Tôn Trung Sơn, mái tóc chải ngược ra sau đầu, sau lưng ông ấy có mấy người đi theo, người này ngũ quan có chút giống với Lưu Phá Quân, chắc hẳn chính là ba của Lưu Phá Quân rồi, quả nhiên là vậy, người này vừa mới bước vào, Lưu Phá Quân liền đứng dậy rồi nói: "Cha, chính là hai người này!"
Kết quả người này vung tay tát cho Lưu Phá Quân một cái, một cái tát này khiến Lưu Phá Quân sững cả người, sau đó người đàn ông trung niên bước về phía tôi rồi nói: "Tiểu huynh đệ, cẩu tử có mắt không tròng, tôi ở đây xin lỗi cậu."
"Không cần xin lỗi tôi đâu, hôm nay tôi đến nhà chú Hàn ăn bữa cơm, là khách của nhà chú Hàn, cậu ta đá cửa bước vào thì liền ra tay đánh người, tôi nghĩ điều nên làm nhất là phải xin lỗi chú Hàn đó." Tôi nói.
Người đàn ông trung niên này nhướng mày một cái, lúc này, bố của Hàn Tuyết bước đến rồi nói: "Thư ký Lưu, làm thế nào mà kinh động đến mức anh phải đến đây thế, tuổi trẻ nóng tính bồng bột, tôi muốn cản cũng cản không được, còn đang tính gọi điện thoại cho anh đây."
"Cát Lỗ, Phá Quân không hiểu chuyện, làm phiền đến anh rồi, tôi xin lỗi anh." Người đàn ông trung niên nói, nói là xin lỗi, nhưng người đàn ông trung niên này cũng khá là có khí thế, giọng điệu cũng chẳng có chút ý gì là xin lỗi cả.
"Thư kí Lưu, anh nói cái gì vậy chứ, cái gì mà xin lỗi với cả không xin lỗi? Nào, uống trà." Bố của Hàn Tuyết nói.
"Uống trà thì không cần đâu, nếu như anh đã có khách quý đến thăm, vậy thì chứ tiếp đãi khách quý trước đi, tôi đem thằng oắt con này về nhà dạy dỗ cho đàng hoàng đã, còn nhỏ mà không học hành cho tốt, thì cũng nên bị dạy dỗ cho đàng hoàng." Người đàn ông trung niên nói.
Nói xong, ông ấy đi đến kéo Lưu Phá Quân muốn ra khỏi đây.
"Khoan đã! Xin lỗi người anh em của tôi rồi, còn Bàn gia thì sao?" Bàn Tử nói.
Người đàn ông trung niên này chau mày một cái, nhưng ông ta vẫn bước đến rồi nói: "Vị huynh đệ này, con dại cái mang, tôi tại đây xin lỗi cậu."
"Được rồi, nể mặt Hàn thúc thúc, Bàn gia tôi cũng tha thứ cho ông đó." Bàn Tử phẩy phẩy tay rồi nói.
Sau khi mấy người này đem Lưu Phá Quân đi, bầu không khí trong phòng liền trở nên vô cùng ngượng ngùng, Bàn Tử đứng dậy nói với bố của Hàn Tuyết: "Hàn thúc thúc, Diệp Tử là một người khiêm tốn, cậu ta vốn không muốn gây rắc rối, nhưng mấy chuyện khác nuốt bồ hòn làm ngọt thì cũng thôi đi, đàn ông ấy mà, có ai bằng lòng để bị mất mặt trước người con gái mà mình yêu đâu cơ chứ? Hơn nữa chuyện này cũng trách tôi, là tôi gọi điện thoại cho em họ của Diệp Tử, tiểu nha đầu đó tính khí không tốt, có ai ngờ lại làm ra chuyện quá giới hạn vậy đâu chứ."
Có thể nhìn ra được bố của Hàn Tuyết rất vui vẻ, nhưng ông ấy kìm nén không cười rồi nói: "Thật ra có rất nhiều chuyện, tôi sớm đã biết rồi, từ cái hôm bên trên hạ lệnh nói phong tỏa Phục Địa Câu, tôi đã có thể đoán ra được một số chuyện, tôi cũng là một người trọng sĩ diện, sở dĩ làm như vậy cũng là muốn cho mọi người thấy, người mà Tuyết Nhi nhà chúng tôi để mắt đến, đương nhiên cũng là một người xuất chúng."
"Cha!" Hàn Tuyết đỏ mặt nói.
Còn tôi thì trừng mắt với Bàn Tử một cái, có thế nào thì tôi cũng không ngờ, anh ta vậy mà lại gọi điện thoại cho tiểu nha đầu kia, đây chẳng phải là gây thêm phiền phức cho tôi hay sao?
Nhưng mà nói thật lòng.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được lợi ích mà quyền lực có thể mang đến cho con người.
Chẳng trách, mọi người ai cũng liều mạng, muốn chen chân vào trong đây.
Giả sử như hôm nay tôi chỉ là một cán bộ thôn của Phục Địa Câu, cho dù tôi với Hàn Tuyết có yêu nhau thật lòng đi nữa, cũng không biết sẽ bị mấy người này làm nhục đến thế nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận